Hoá ra cái ngày mà Miên Châu đến chăm sóc cho Tư Dạ Hàn cũng là ngày mà những người khác từ biệt cõi trần gian.
Bị những gã đàn ông xa lạ cướp đi trinh tiết, dày vò cho đến lúc rời khỏi cõi đời này.
Chỉ có mình bản thân cô lại không biết...lại thờ thẫn chăm sóc cho cái xác còn đang hấp hối.
Đại Hỷ vì muốn đổi lấy hạnh phúc của cô, đã che dấu đi chuyện này và lừa cô trở lại biệt thự.
Chính vì thế, ngay lúc đó Dạ Hàn đã đưa ra điều kiện đó... chính là muốn Miên Châu chứng kiến cảnh này.
Muốn bản thân cô đau khổ đến tột cùng hay sao?
Miên Châu đờ đẫn, tuyệt vọng lùi về sau, cô không muốn ở đây một giây phút nào nữa...Dạ Hàn anh lại lừa dối tôi lần nữa sao?
Tư Dạ Hàn nắm chặt lấy cánh tay cô, làm cô ngất đi để tránh gây kϊƈɦ động.
Nhìn cô bạn lấm lem màu nước mắt, Đại Hỷ vẫn không can tâm.
“Thật sự mọi chuyện có ổn không?”
Ổn không? Giờ anh cũng không biết nữa. Sớm muộn gì, Miên Châu cũng sẽ biết nhưng tại sao lại đau lòng đến vậy...
Anh không nói gì, bế Miên Châu về phòng mà lần đầu tiên hai người gặp nhau.
...
Cố gắng cách mấy cũng quay về với con số , đau đớn đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ trở lại...tại sao...hết lần này đến lần khác tôi đều tin anh nhưng anh lại lừa dối tôi.
Miên Châu hé mắt, nước mắt ướt nhoè cả gối. Cô đau đớn nhìn cảnh vật xung quanh...
Ha! Cô lại bị hắn ta nhốt ở đây nữa rồi.
Đây là căn phòng mà cô thích nhất nhưng giờ đây lại là nơi mà cô đau đớn đến tột cùng, căm hận đến thấu xương tuỷ.
Kẹt...
Tiểu A khẽ mở cửa bước vào, dùng ánh mắt đầy chua xót nhìn cô.
“Thiếu phu nhân....”
Đại Hỷ bước vào sau cùng, nước mắt không kìm được mà ứa ra như suối. Cô ôm chầm lấy Miên Châu, nhẹ dạ an ủi.
“Bà đừng như thế...”
Tôi thật sự rất đau lòng...
Nghe được những câu nói nửa vời, Miên Châu cũng chẳng buồn động đậy, mặc kệ bản thân cho hai người họ sướt mướt.
Cô thật sự không muốn nghe...cô thật sự không biết bọn họ của bây giờ có đang lừa dối cô không?
Tư Dạ Hàn đứng từ phía xa, qua khe cửa nhìn thấy bóng dáng la liệt trêи giường cùng với gương mặt đờ đẫn phai nhoà trong nước mắt.
Anh càng nhìn lòng càng thấy đau đớn...
Hai người bọn họ rời đi, Miên Châu vẫn bất động nằm đó chẳng buồn nhúc nhích.
Những người bạn của cô đều không thể sống lại, là cô đã hại chết họ, là cô đã giết chết họ...
Cửa sổ kính trước đây Miên Châu đập nát đã được thay mới bằng kính cường lực.
Cô dùng gạc tàn, ghế gỗ, đồ đạc ném vào nó nhưng đều phản tác dụng. Hết cách rồi, hết đường thoát rồi...chỉ còn một con đường duy nhất đó chính là...
CHẾT...
Miên Châu cầm gạc tàn đi đến phòng tắm, đứng trước gương nhìn cô gái trong gương đang nở một nụ cười...bi thương.
Hai hàng lông mày xô vào nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Miên Châu thẳng tay ném gạc tàn vào tấm gương.
Gương chịu tác động của lực đẩy từ bàn gạc làm cho bể nát, những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn lăn lóc trêи gạch lát hoa văn.
Miên Châu khom người, tiện tay lấy một mảnh vỡ.
Cầm lên rạch một đường vào mạch máu ở cổ tay, làn da trắng trẻo lập tức hiện ra vết máu đỏ, chảy không ngừng xuống cánh tay.
Miên Châu của bây giờ bị mất đi lí trí, đâm ra nghĩ quẩn muốn tự sát.
Cô quay trở lại giường, vẫn bình thản nằm trêи đó, đắp chân thật cẩn thận.