Sáng hôm sau.
Hôm nay không hiểu sao, bầu trời rất đẹp và đầy nắng.
Nó trong vắt và thông thoáng như trái tim rộn ràng của Miên Châu.
Hai người bọn họ sau khi tỏ tình vài câu, liền lăn đùng ra ngủ vì thiếu giấc...ôm ấp nhau đến sáng mai.
Thật khiến người ta ngại chết đi được.
Đây không phải là lần đầu tiên, Miên Châu hẹn hò với người khác nhưng cảm xúc vẫn cứ bỡ ngỡ lạ thường.
Cô dậy từ rất sớm, tinh tế nấu bữa sáng cho người đàn ông vẫn còn ngáy ngủ.
Đại Hỷ nhìn thấy bạn mình đã lâu không vui vẻ như bây giờ trong lòng cũng mừng rơn như một người mẹ mừng vì hạnh phúc của con gái.
Cô ấy cùng Hiên Nghiên tới lui trong nhà bếp muốn phụ giúp Miên Châu.
Ba người phụ nữ ở trong bếp vang lên tiếng cười không ngớt còn có tiếng loảng xoảng của sự vụng về.
Sau tiếng, Dạ Hàn cuối cùng cũng chịu tỉnh dậy, không thấy cô đâu lòng anh lại nơm nớp chạy nhanh xuống lầu quên luôn cả dép.
Nhìn thấy Miên Châu dưới nhà, anh mới bớt đi nỗi lo lắng.
Vòng qua tay qua eo từ phía sau lưng, siết chặt lấy cô, thì thào bên tai câu nói chào buổi sáng huyền thoại.
“Chào buổi sáng, darling~”
Chậc! Chậc! Không phải chứ mới sáng sớm đã bắt hai người bạn ăn cẩu lương nhà làm rồi sao? Hai cái người này sau khi yêu lại vô tư đến thế?
Hiên Nghiên mặt mày cau có, nhìn hai người bọn họ phát cơm chó đến no.
Miên Châu nhìn thấy anh, cười khẩy một tiếng.
“Tư Dạ Hàn, anh cũng mau ăn sáng đi.”
Dạ Hàn vẫn cứng đầu, không chịu buông, anh muốn ôm cô mãi thế này. Như vậy người phụ nữ của anh mới không thể chạy đi được.
Thôi thôi bạn ơi, Đại Hỷ nhìn đã đành vậy mà còn nhẫn tâm cho mầm non nhỏ tuổi như Hiên Nghiên ăn cùng.
Làm người cũng quá đáng quá rồi!
Sớm biết vậy, Đại Hỷ sẽ không tác hợp cho hai người bọn họ để bản thân phải sống trong hoàn cảnh như hiện giờ.
Đại Hỷ càng nhìn càng ứa mắt, to tiếng với hai người một trận.
“Hai người có thôi đi không? Tôi muốn bản thân được ăn cơm trong yên bình.”
Nói tới mức đấy, mà hai người bọn họ vẫn cứ quấn quýt lấy nhau không muốn tách thậm chí còn không thèm quan tâm đến lời mà Đại Hỷ nói.
Đại Cường thấy Đại Hỷ bầm máu ruột gan, ánh mắt thèm thuồng. Anh cũng không tiếc gì mà trêu ghẹo.
“Do cô không có người yêu nên thấy điều đó mà khó chịu chăng?”
Không có người yêu á? Cái gì cơ?
Đại Hỷ bị thủng mạnh vào tim đen, tức tối la mắng om sòm.
Thiệt tình mới sáng sớm mà đã không yên thân rồi!
...
Thư phòng.
Dạ Hàn cặm cụi gõ cach cách lên bàn phím, hoàng loạt chữ cứ liên tục hiện lên trêи màn hình.
Anh căng thẳng liên tục nhòm ngó tập tài liệu xung quanh, còn Tiểu A thì đứng sang một bên thống kê số lượng gì gì đấy chỉ biết đó là những thứ mà cô không hề hứng thú.
Ai lại hẹn hò kiểu như anh không chứ? Giống như trước đây vậy...nước sông không phạm nước giếng.
Miên Châu ngồi trêи ghế sofa lật lật mấy cuốn tạp chí...mấy thứ này cô đã đọc đi đọc lại đến thuộc lòng.
Thấy anh nghiêm túc làm việc, Miên Châu cảm thấy anh đẹp trai hẳn ra...quả thực rất mị lực.
Đại Hỷ và Hiên Nghiên đều đi chợ hết cả rồi, cô cứ tưởng bản thân sẽ cùng anh làm cái gì đó khác biệt...nhưng sự thực lại rất phũ phàng.
Thôi vậy, ở bên anh cũng đã khiến bản thân Miên Châu cảm thấy hạnh phúc rồi! Cô không dám trông mong gì hơn.
Thật hạnh phúc khi có anh ở bên...Tư Dạ Hàn!