Anh ta thì thầm bên tai cô, âm thanh lọt vào tai làm cả mặt Miên Châu đỏ ửng.
“Trước khi hỏi, sao không ngước lên nhìn thử
xem tôi là ai?”
Lời anh ta nói thực chất quá đúng. Ai không dưng lại ôm một kẻ giết người xa lạ.
Vì nỗi sợ làm cô quen mất cách cư xử thông thường.
Anh ta nói cô mới chợt nhận, ngước khuôn mặt đầy sự tò mò nhìn hắn ta.... nhưng...anh ta không để lộ mặt mà chỉ đeo một chiếc mặt nạ cáo.
“Ể?!?!”
Miên Châu sực nhận ra hắn ta là đại boss ở nơi này.
Hết quả dưa lại gặp quả dừa, hai chân cô mềm nhũn không thốt nên lời.
Phải người đàn ông đứng trước mặt cô không ai khác chính là Tư Dạ Hàn.
Hắn ta tiến bước lại gần , nâng cằm cô hướng ngang tầm với khuôn mặt anh ta
“ Giờ đã biết nên sợ tôi rồi sao?”
Mèo hoang nhỏ, thái độ của em cũng thay đổi nhanh quá rồi đấy. Thật là thú vị~
Miên Châu bủn rủn cả chân tay, quai hàm như cứng đờ lắp bắp không thành tiếng.
Nhưng Dạ Hàn lại cảm thấy thật thú vị, nhìn vẻ mặt sợ hãi anh lại cảm thấy có một chút đáng yêu.
Miên Châu thấy hắn vẻ mặt trắng bệch, hắn vẫn chưa giết cô vậy là vẫn còn may mắn.
Miên Châu lấy hết dũng khí, trút hơi thở cuối cùng hỏi hắn:
“Ngài tại sao lại dẫn chúng tôi tới đây?”
“ Ngoan ngoãn đi theo, tôi sẽ nói cho cô biết hết tất cả.”
Dạ Hàn tự nhiên nắm lấy tay cô dắt đến biệt thự của hắn ta.
Chưa có người nào khi thấy người khác lại hỏi câu ấy, thông thường người khác sẽ chỉ tẻ nhạt vờ vặt nói "" tại sao lại ở đây?"".
Mèo hoang nhỏ này là một trường hợp đặc biệt...thật khiến cho người khác hứng thú làm sao!
...
Biệt thự của anh ta chẳng khác gì toà lâu đài hạng sang.
Trước sân còn có bể bơi rộng cả ngàn thước. Các đồ dùng gia dụng đều làm từ mạ vàng hoặc gỗ quý bố trí một cách đẹp mắt đến cả một chiếc tách cũng phải là một chiếc tách hạng sang nhất.
Miên Châu ngó đông ngó tây vô cùng sợ hãi trong không gian rộng lớn thế này.
Kẻ hầu người hạ đi lại tấp nập thưa dạ bảo vâng.
Anh dắt cô vào phòng ngủ của hắn, lần đầu vào phòng con trai cô có chút lạ lẫm nhưng cách thiết kế của hắn cũng thật giản dị và gần gũi.
Miên Châu ngoan ngoãn ngồi trêи giường màu be ảm đạm.
“Ngài nói được chưa?”
Dạ Hàn xách theo một hộp y tế, từ tốn lấy bông gòn, bôi cồn một cách chuyên nghiệp
“Tôi thích..”
Hả?!? Thích bắt cóc người khác lắm à? Anh ta rỗi hơi thế. Lấy mạng sống của người khác để làm thú vui cho bản thân. Thật đáng ghét!
Làm xong mấy công việc lặt vặt, anh nắm chặt lấy tay cô nhẹ nhàng thoa lên.
Bị anh nắm một cách bất ngờ cô không thoát khỏi sự hoảng hốt cô thật muốn hỏi anh : tại sao lại biết tôi bị thương?
Nhưng không có đủ can đảm hỏi hắn. Động tác của anh thật dịu dàng và thu hút, thật khiến người khác không thoát khỏi sự mê muội chàng trai này.
Trong vô thức Miên Châu hỏi anh:
“ Cái này... tại sao ngài lại giúp tôi..”
Vốn dĩ tôi cũng đâu có thn thích gì với anh.
Tomoe cũng thật thà đáp lại cô, ánh mắt vẫn hướng về vết trầy, chăm chú thoa thuốc băng bó thật tỉ mỉ
“ Thích.”
Miên Châu giận tím cả mặt, muốn đấm cho tên này vài phát.
Cô lại có chút hiếu kì về gương mặt của anh. Tại sao lại phải đeo mặt nạ để cho giấu nó.
Thật muốn xem khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ ấy. Không biết sẽ như thế nào nhỉ? Thật muốn chạm vào...
Miên Châu như bị mị lực của hắn xui khiến mất hết lí trí, dẫn đường cô tới chỗ khuôn mặt hắn ta. Vô tình chạm vào phần ngoài của nó, cô mới ý thức lại việc mình đang làm...
Thật là mình đang làm cái quái gì thế nào, lại tự tiện xem mặt của người khác họ sẽ nghĩ mình là một người vô duyên mất!
Tư Dạ Hàn đột nhiên không nói không rằng ngẩng đầu lên...