Suy nghĩ của Đường Thanh Tâm như thế nào làm sao mà Lệ Thiên Minh lại không biết cho được, kể từ lần trước khi đứa trẻ bị mất, trong lòng của cô vẫn không thể nào quên được, hơn nữa sau đó bị thương cho nên cô không thể mang thai được, cô vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi mình không thể làm mẹ, hiện tại lại thấy Linda vì có đứa nhỏ mà buồn rầu, trong lòng của cô cũng không phải không có cảm giác.
Cuộc sống chính là như vậy, mặc kệ là giàu hay nghèo thì cũng có những chuyện không được như ý.
Lệ Thiên Minh cảm thấy vô cùng đau lòng vì người phụ nữ này, anh không nhịn được mà ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi: "Sau này sẽ tốt thôi, em đừng nóng vội."
Đường Thanh Tâm không biết mình nên nói cái gì, cô không vội, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhìn thất đèn trong phòng phẫu thuật tắt, trái tim của cô vọt lên tận cổ.
"Ai là người nhà của Giang Mẫn Lam? Mau đến giúp đỡ cô ấy một chút".
Thanh âm của y tá làm cho Đường Thanh Tâm hoàn hồn, cô liền bật người qua giúp đỡ Linda, thấy sắc mặt của cô ấy tái nhợt, không nhịn được hỏi: "Giường bệnh của chúng tôi ở đâu?"
Y tá trợ trắng mắt liếc cô một cái: "Không có giường bệnh, cô ấy trở về uống thuốc là tốt thôi, tuổi còn trẻ mà lại không tự thương chính mình..."
Đường Thanh Tâm nghe vậy thì thiếu chút nữa nổ tung, Linda lắc đầu yếu ớt nói: “Không được, chị Thanh Tâm, phiền chị đi lấy thuốc giúp em được không, em trở về nghỉ ngơi là được."
Đường Thanh Tâm thấy cô ấy như vậy thì đau lòng không thôi, vốn dĩ ban đầu cô nộp nhiều tiền như vậy, hiện tại lại ngay cả phòng bệnh cũng không có, đây là cái bệnh viện gì chứ?!
Lệ Thiên Minh vỗ vỗ bả vai của cô ý bảo cô đi tìm hàng ghế nào đó ngồi trước đã, tự anh sẽ đi giải quyết, nhìn thấy dáng vẻ của Linda như vậy, Đường Thanh Tâm cũng chỉ có thể làm như thế.
Bả vai dài rộng của người đàn ông khiến cho cô ấy lần đầu tiên có cảm giác muốn dựa vào, Linda dựa vào vai của cô, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Chị Thanh Tâm, em đau quá, trong lòng đau, thân thể cũng đau, em thật sự không ngờ anh ta lại là người như vậy, càng không ngờ em lại ngây thơ như thế, lại đi hại chết đứa con của mình..."
“Linda, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.
Lần sau, nếu tìm đàn ông thì phải mở to hai mắt, không phải người đàn ông nào cũng vô tình vô nghĩa như anh ta, đây chẳng qua chỉ là một con đường nhỏ mà em phải trải qua trong cuộc sống thôi, em cứ đường đường chính chính mà tiến lên, con đường phía trước sẽ còn tươi sáng hơn nhiều”.
"Em yên tâm, chuyện công việc của em trong khoảng thời gian này chị sẽ báo cho công ty, em cứ chăm sóc bản thân thật tốt đã, chờ công ty sắp xếp xong thì em cứ ở cùng chị".
Đường Thanh Tâm sắp xếp như vậy cũng là vì Linda, nếu trở về thành phố thì sẽ không tránh khỏi việc chạm mặt tên đàn ông cặn bã kia, cô cũng sợ tên đàn ông cặn bã đó tìm cô trả thù, dù sao Lệ Thiên Minh cũng không có khả năng lúc nào cũng bảo vệ bên cạnh bọn họ được.
Linda nghe vậy thì gật gật đầu, trong lòng cảm kích không thôi.
“Thanh Tâm! Đỡ cô ấy đi theo anh!"
Thanh âm của Lệ Thiên Minh từ xa truyền tới, bên cạnh người đàn ông còn có một y tá, Đường Thanh Tâm cũng không dám chậm trễ, đỡ Linda đi theo bọn họ qua đó, Lệ Thiên Minh đã sắp xếp một phòng bệnh rất tốt, vẫn là phòng riêng, đi tới đây Linda còn định không vào, đây là phòng mà cô ấy có thể mua được, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện đứa nhỏ đã không còn nữa, cô ấy vẫn cắn răng đi vào.
Vì chuyện của Linda mà công việc của Đường Thanh Tâm cũng sa sút không ít, cô chỉ mang một chiếc máy tính tới phòng bệnh, chuyện này khiến cho Linda rất băn khoăn, vì cô ấy còn đang truyền nước biển cho nên không giúp được gì, hơn nữa Đường Thanh Tâm cũng không cho cô ấy làm việc gì quá mệt nhọc, cho nên Linda chỉ có thể từ bỏ, điều này khiến cho cô ấy rất băn khoăn.
Cuối cùng cũng làm xong, Đường Thanh Tâm đem tất cả các chi tiết trong hợp đồng hoàn thiện một lượt, nhìn sang thì thấy Linda đang ngủ say trên giường bệnh, cô cẩn thận đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Lệ Thiên Minh.
Anh giúp cô giáo huấn tên đàn ông cặn bã đó mà cô vẫn chưa cảm ơn anh, vừa hay nhân cơ hội này nói chuyện hợp đồng với anh, chuyện tình cảm vứt sang một bên, lần này cô tới đây là vì công việc chứ không phải để yêu đương.
“Lệ Thiên Minh, anh có thời gian không?"
“Em nói có thì chính là có thôi, sao vậy, em nhớ anh sao?"
Lệ Thiên Minh ở đầu điện thoại bên kia mở miệng liền cố ý trêu đùa cô, Đường Thanh Tâm đảo mắt khinh thường, tức giận nói: “Vốn dĩ muốn mời anh ăn cơm cảm ơn anh ra tay giúp đỡ, nhưng nếu anh đã không đứng đắn như vậy thì quên đi!”
“Được thôi!”
Đường Thanh Tâm không ngờ người đàn ông này lại từ chối nhanh như vậy, lúc này liền nóng nảy, vội vàng hô: "Chờ đã!"
Mọi người trong phòng họp hai mắt nhìn nhau, vốn dĩ đang nơm nớp lo sợ báo cáo công việc, trong lòng cảm thấy bất an, lại thấy ông chủ cười dịu dàng như vậy, dáng vẻ này của anh khiến cho mọi người suy đoán, người có thể làm cho ông chủ cười là ai vậy?
Cho dù đã ly hôn, Lệ Minh Thiên vẫn là đối tượng hàng đầu mà tất cả phụ nữ ở trong thành phố này hướng tới, đừng nói tới ly hôn, cho dù đang trong tình trạng kết hôn, phụ nữ có ý đối với anh cũng không ít, huống chi hiện tại ông chủ còn đang độc thân, người đàn ông vĩ đại như thế làm gì có ai không mong muốn đạt được? Thế nhưng dường như Lệ Thiên Minh không quá thân thiết với người phụ nữ nào, ngoại trừ Đường Thanh Tâm thì dường như chưa bao giờ quá thân thiết với người phụ nữ khác.
Hiện tại chỉ gọi một cuộc điện thoại mà lại cười dịu dàng như thế, đúng là khiến người ta cảm thấy tò mò.
Đường Thanh Tâm gọi Lệ Thiên Minh, khó xử nói: "Thật ra, em đã làm
xong các chi tiết của hợp đồng rồi, chúng ta nói chuyện đi!"
“Được, thời gian địa điểm tùy em lựa chọn, anh sẽ tới đón em, cứ quyết định như vậy đi".
Không đợi Đường Thanh Tâm trả lời anh đã ngắt điện thoại, mà một màn vừa rồi khiến mọi người càng thêm suy sụp, đây thật sự là ông chủ của bọn họ ư? Phải đi hẹn hò ư? Lại còn muốn đón người ta nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu cùng tò mò của mọi người, vẻ mặt vừa nãy còn dịu dàng của Lệ Thiên Minh trong nháy mắt đã biến thành khối băng: "Nói xong chưa?"
Thanh âm mang theo sự lạnh lùng khiến cho mọi người nhanh chóng phản ứng lại, tiếp tục báo cáo, thế nhưng trong lòng lại nói thầm, ông chủ làm sao vậy? Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Đương nhiên là bọn họ không biết, Lệ Thiên Minh đã sớm chuẩn bị tốt, Đường Thanh Tâm đã chủ động mời, thì cho dù có chuyện gì thì cũng phải giữ cô ở lại, nếu đã đến đây thì đừng hòng chạy thoát, cô là vợ của anh, làm sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy được?
Đường Thanh Tâm không biết, đang chờ đợi cô là bữa ăn như thế nào.
Cô cố ý đến trước cửa một nhà hàng dược thiện, không phải vì cô hiểu được phải chăm sóc sức khoẻ mà là vì nhà thuốc này đặc biệt gần khách sạn.
Dược thiện: phương pháp dưỡng sinh kết hợp điều trị bệnh bằng thức ăn và thuốc.
Ban ngày Linda truyền dịch, buổi tối đã có thể trở về, thân thể cũng đã tốt hơn nhiều, cứ ở bệnh viện mãi sẽ khiến cô ấy nhớ tới một số chuyện không vui, cho nên Đường Thanh Tâm đưa cô ấy trở về khách sạn trước, lúc này cô mới một mình đi ra khỏi khách sạn.
Không muốn để Lệ Thiên Minh đón cô vì dù sao cũng là phụ nữ nên cũng ngại, dù sao khi trở về cũng có không ít người thu thập được tin tức, mấy ngày nay cô cứ có cảm giác có người nào đó theo dõi mình khiến cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy cho nên cô vẫn cứ thấy thấp thỏm.
Lệ Thiên Minh nhận được điện thoại của cô, sau khi biết cô đã đi trước thì trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, cô gái nhỏ này vẫn rất kiêng kị đối với anh, mặc dù anh đã giúp cô nhưng cô vẫn rất rạch ròi nên muốn trốn tránh không muốn chiếm chút tiện nghi nào.
Xem ra con đường theo đuổi vợ còn dài đây!
Dược thiện, đối với đồ ăn anh có yêu cầu rất cao, đồ ăn chay, nhạt thì bị anh quy về loại không có chất dinh dưỡng, sở thích của anh là không thịt thì không vui, Đường Thanh Tâm vẫn không quên.
Lựa chọn dược thiện cũng là vì cô nhìn trúng công dụng dưỡng sinh.
Điều quan trọng là hy vọng bữa cơm này có thể ngăn chặn sự xúc động để có thể thương lượng công việc với Lệ Thiên Minh, cô biết Lệ Thiên Minh rất dễ dàng khiến cô tức giận, cho nên cô muốn ám hiệu tâm lý rằng bản thân mình phải bình tĩnh.
Lúc Lệ Thiên Minh tới thì Đường Thanh Tâm đã uống xong một ly trà, hương thơm lưu lại, nếu không phải người trước mặt quá đáng ghét thì cô nghĩ ly trà này còn có thể ngọt hơn.