Người đàn ông vươn tay vuốt v e cằm cô, trên mặt tràn đầy vẻ đáng sợ, giọng điệu lại vô cùng lạnh lùng.
"Nghĩ gì vậy? Dùng ba mươi lăm tỷ mua cô mà cô muốn rời đi sao, nằm mơ đi!"
Bỗng nhiên anh đẩy cô xuống giường, Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đang định giải thích thì xoẹt một tiếng, áo sơ mi trên người bị xé rách, làn da mịn màng trơn bóng lộ ra không khí, lập tức cả người sởn gai ốc.
"Hôm nay ăn mặc như thế này là để dụ dỗ tôi, cho tôi một hồi ức đẹp rồi bỏ đi phải không? Đường Thanh Tâm, sao tôi chưa từng biết cô là một người phụ nữ như vậy nhỉ? Thật khiến người khác kinh tởm mà!"
Anh mạnh tay hất cô sang một bên, người đàn ông đứng dậy đóng sầm cửa lại mà không hề quay đầu, ném bỏ người phụ nữ ở phía sau.
Đường Thanh Tâm thở dài, đứng dậy quấn chặt lấy chiếc áo rách nát, trong lòng cười khổ.
Đây là lựa chọn thứ hai, có nghĩa là cô đã bỏ chồng rồi sao?
Không thành công leo lên giường được, Đường Thanh Tâm cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất hiện tại vừa rồi cô vẫn thấy rõ lòng mình.
Nhưng mà...!Còn mẹ thì sao bây giờ.
Cô không thể kìm được khi nghĩ đến việc mẹ đang nằm trong tay Đường Tuyết Mai.
Dưới lầu, Lệ Thiên Minh lái xe đi, ngoài cửa vang lên giọng nói của bà Diệp: "Thưa cô, cậu ấy nói rằng sau này sẽ không trở lại nữa".
"Biết rồi".
Đường Thanh Tâm cười khổ, nếu anh không quay lại thì thoả thuận này phải làm sao? Lệ Thiên Minh, anh đang chiến tranh lạnh sao?
Cô không còn là thư ký của Lệ Thiên Minh nữa nên đương nhiên cô không thể nhận được lịch trình của anh.
Làm thế nào để sắp xếp cho Đường Tuyết Mai đây?
Đường Thanh Tâm ôm đầu không biết phải làm sao, nghĩ xong lập tức bấm điện thoại cho Đường Tuyết Mai, giờ này chắc cô ta vẫn chưa ngủ đúng không?
Nhưng sau mười mấy lần gọi chỉ có tiếng bíp bíp đáp lại, không có ai trả lời.
Đường Thanh Tâm lo lắng, nếu không trả lời thì không phải đang ngược đãi mẹ mình đấy chứ?
Càng nghĩ càng thấy lo lắng, Đường Thanh Tâm không nhịn được nữa, thay quần áo chạy ra ngoài.
Bà Diệp thấy cô vội lao ra, không kịp hỏi cô đi đâu nên chỉ kịp gọi cho Lệ Thiên Minh nhưng điện thoại di động của người đàn ông lại tắt máy, hai người trẻ tuổi này thật là!
Bà Diệp thở dài, xoay người ngồi trên sô pha, đêm nay đừng mong được ngủ.
Đường Thanh Tâm vội vàng chạy ra ngoài nhưng lại chợt nhận ra mình không còn nơi nào để đi.
Cô phải đi đâu đây, nhà họ Đường sao? Có khi cô chưa kịp bước vào cửa đã bị người ta đánh ra ngoài rồi, cô muốn tìm Lệ Thiên Minh nhưng anh lại tắt máy, Đường Thanh Tâm ngồi một thân một mình trên đường trong bóng tối không có nơi nào để đi.
Nhìn đường phố rực rỡ ánh đèn, lần đầu tiên cô cảm thấy thành phố này xa lạ như vậy.
Sau khi Lệ Bách Nhiên khỏe lại thì chẳng biết đi đâu cả, dây dưa mập mờ với thím mình, người trong nhà cãi nhau đến ngập trời, bố anh ấy còn đặc biệt dặn sau này không được đối đầu với Lệ Thiên Minh, nếu không sẽ đánh gãy chân anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà chú ý đến anh.
Không ngủ được, cũng không muốn đi câu lạc bộ nên chỉ có thể tự mình lái xe trên đường, chắc anh ấy là một kẻ giàu có nhàm chán nhất đi?
Khóe mắt liếc về phía ven đường, một bóng người lẻ loi dưới ngọn đèn đường chiếm lấy tầm mắt anh ấy.
Lệ Bách Nhiên cảm thấy tim
mình đang đập thình thịch, lập tức dừng xe lại.
Đường Thanh Tâm ôm hai cánh tay nhìn vào danh bạ trên điện thoại, sau hàng trăm cuộc gọi, cô không biết nói chuyện với ai.
Ngay lúc này, một bóng đen và chiếc khăn tay trắng hiện ra trước mắt cô.
Cô ngơ ngác nhìn lên, khuôn mặt Lệ Bách Nhiên bất thình lình phóng đại trước mặt cô.
"Lau đi!"
"Cảm ơn anh."
Lấy khăn giấy lau khô nước mắt, Đường Thanh Tâm nặn ra một nụ cười nhưng lại nghe thấy Lệ Bách Nhiên lạnh lùng nói: "Cuộc sống nhà giàu khó khăn lắm sao? Đường Thanh Tâm, có phải em chưa từng nghĩ tới điều này khi lựa chọn chú anh không? Vị trí bà chủ không phải dễ làm như vậy đâu, chú anh bỏ bê em đúng không?"
Đường Thanh Tâm ngộp thở, lắc đầu cười khổ: "Khó khăn? Lệ Bách Nhiên, em không phải là một người phụ nữ ỷ lại vào ưu thế của đàn ông, bỏ bê em chính là tổn thất của anh ấy".
"Vậy tại sao em lại khóc?"
Đường Thanh Tâm không nói gì, đột nhiên cô nghĩ người trước mắt có thể giúp cô nên nhanh chóng đưa điện thoại di động cho anh xem: "Lệ Bách Nhiên, giúp em, giúp em tìm ra tung tích của mẹ em đi, em thật sự không thể chịu nổi nữa, sao bọn họ có thể đối xử với em như vậy..."
Ở trước mặt anh ấy, Đường Thanh Tâm cũng không nhịn được nữa, nước mắt lấp lánh khiến cho trái tim Lệ Bách Nhiên mềm ra.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong video, anh ấy tức giận đứng lên: "Sao em không báo cảnh sát, Đường Thanh Tâm!"
"Ông ta là bố em, vẫn là vợ chồng hợp pháp với mẹ em.
Việc chuyển viện chỉ vì chữa bệnh mà thôi, nếu em dám gọi cảnh sát thì cả đời này bọn họ sẽ không cho em gặp mẹ nữa, em thật sự rất sợ."
Đường Quốc Cường này có thể làm ra rất nhiều chuyện, Lệ Bách Nhiên biết, Đường Thanh Tâm cũng biết nên không dám gọi cảnh sát.
Lệ Bách Nhiên không ngờ nhà họ Đường lại vô liêm sỉ đến mức bức bách con gái mình vì địa vị nhà họ Lệ như thế, anh ấy lập tức vỗ ngực hứa sẽ giúp cô tìm được.
"Thanh Tâm, anh sẽ giúp em tìm, em về nhà trước đi, anh đưa em về" Lệ Bách Nhiên kéo cô lên, Đường Thanh Tâm ngồi quá lâu dưới mặt đất nên bỗng nhiên ngã vào vòng tay anh ấy.
Đối mặt với người phụ nữ đột ngột chạm vào mình, Lệ Bách Nhiên rất tự nhiên vươn tay ôm cô.
Thế nhưng Đường Thanh Tâm lại giật mình né tránh, trên mặt Lệ Bách Nhiên lập tức hiện lên chút đau đớn.
"Thật xin lỗi" Đường Thanh Tâm ngẩng đầu xin lỗi, nhìn từ một góc độ khác, hai người giống như đang hôn nhau.
Đồng thời, cũng chính vì hành động này mà sau này Lệ Bách Nhiên và Đường Thanh Tâm bị chỉ trích rất nhiều.
Sau khi đứng vững vàng, Lệ Bách Nhiên không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đi tới mở cửa xe, ra hiệu cho cô đi lên.
Đường Thanh Tâm gật đầu, xoa xoa bắp chân rồi nhấc chân bước lên xe, cảm giác vô cùng nặng nề.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lệ, Lệ Bách Nhiên quay đầu cười với Đường Thanh Tâm: "Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em tìm mẹ về."
"Cảm ơn anh, Lệ Bách Nhiên."
Đường Thanh Tâm biết anh ấy nói được thì nhất định sẽ làm được, vì thế tạm thời an tâm trở về.
Nhìn đèn trên lầu sáng lên, chiếc xe bên ngoài chậm rãi lái đi, bà Diệp nhìn biển số xe rồi nhìn Đường Thanh Tâm đang đi lên, nhất thời không biết nên làm gì.
Có nên nói cho cậu chủ hay không? Đây là một việc khó khăn, bà Diệp rất phiền muộn, vẻ mặt vốn dĩ vô cảm bây giờ lại có chút buồn bã.
Đêm khuya, trong biệt thự hoàn toàn vắng lặng, Lệ Thiên Minh say khướt đi dạo trên phố, những người phụ nữ bên cạnh anh người
đều đầy mùi rượu, quần áo hở hang.
Bọn họ cười híp mắt đưa tay sờ sạng người anh, hận không thể giải quyết anh ngay lập tức trên
đường phố.
"Anh yêu, chúng ta đi đâu để hạnh phúc đây?"
Ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người một người phụ nữ đang đến gần, Lệ Thiên Minh vung tay lên đẩy người phụ nữ sang một bên: "Về nhà cô".
Ngay khi hai mắt người phụ nữ sáng lên, đang định mở cửa xe thì lại nghe thấy Lệ Thiên Minh lạnh lùng nói: "Ý của tôi là cô trở về nhà của mình đi!"
"Cái gì?" Người phụ nữ mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh.
Khoé miệng Lệ Thiên Minh cong lên, anh nhếch mép cười xấu xa khiến người phụ nữ lại vương vấn như bị rắn quấn: "Lệ Thiên Minh, về nhà anh đi!"
"Cút ngay!" Người đàn ông lạnh giọng quát cô ta cút sang một bên, còn người phụ nữ thì rùng mình sợ hãi.
Đối mặt với xấp tiền mặt anh đưa, cô ta giật lấy tiền rồi bỏ chạy không quay đầu lại.
"Thật là đáng ghét".
Một tay giữ cửa xe, đầu óc Lệ Thiên Minh vẫn còn khá minh mẫn, anh nhìn mấy tấm ảnh phóng ra từ điện thoại thì ánh mắt trở nên lạnh toát.
"Trở lại quán bar!"
Lên xe, tài xế đạp ga lập tức lao ra ngoài!
Trong quán bar, vô số người đẹp quyến rũ đang uốn éo cơ thể mê hoặc của mình, mỗi người đàn ông bước vào đều là mục tiêu của họ nhưng không phải ai cũng có thể đưa họ đi.