Chuyện này còn rắc rối hơn so với anh tưởng tượng nhiều.
Cả nhà họ Lệ đều bị liên lụy vì Đường Tuyết Mai ngu ngốc này.
Lệ Bách Nhiên biết được chuyện này đã lập tức chạy tới.
Anh ấy vẫn rất quan tâm tới đứa con của mình.
Đường Tuyết Mai khóc sưng cả mắt, thấy Lệ Bách Nhiên đến thì lập tức bổ nhào tới kêu rn: "Bách Nhiên, đứa con của chúng ta mất rồi, con của tôi!"
Lệ Bách Nhiên ôm lấy cô ta, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù Đường Tuyết Mai đáng hận, nhưng đứa nhỏ này vô tội.
“Không sao cả, chúng ta vẫn còn trẻ, sau này vẫn có con được."
Anh ấy vừa an ủi cô ta vừa nghĩ tới Đường Thanh Tâm.
Trên đường tới đây, Lệ Bách Nhiên đã nghe về mọi chuyện, anh ấy vẫn không thể tiếp nhận sự thật này.
"Bách Nhiên, anh nhất định phải báo thù cho con của chúng ta.
Tất cả là do con Đường Thanh Tâm khốn kiếp gây ra.
Bản thân nó không có con nên muốn hại tôi cũng trở thành như vậy.
Ôi, con của tôi!"
Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở tới mức khàn cả giọng.
Lệ Bách Nhiên nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Anh ấy ôm Đường Tuyết Mai, trái tim lại đang dao động.
Cô ta liếc mắt nhìn Lệ Bách Nhiên một cái, trong đôi mắt kia lóe lên một tia sáng.
Chỉ cần anh ấy tin tưởng Đường Tuyết Mai, sau này Đường Thanh Tâm sẽ không còn là uy hiếp với cô ta nữa.
"Bách Nhiên, con ra đây một chút!"
Ở cửa, ánh mắt nghiêm túc của mẹ chồng khiến Đường Tuyết Mai cảm thấy chột dạ.
Nhưng nghĩ tới việc mình vừa bị mất đứa con, chắc hẳn mẹ chồng cô ta sẽ không nghi ngờ.
Đường Tuyết Mai đã chuẩn bị mọi thứ, không ai có thể nghĩ rằng mợ chủ nhà họ Lệ như cô ta lại giả vờ mang thai.
“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì vậy! Sao chuyện này có thể giả vờ được?"
Lệ Bách Nhiên không hề tin lời mẹ mình.
Dù Đường Tuyết Mai có ác tới đâu cũng sẽ không dám giả vờ mang thai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Lệ làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Bà hai nhà họ Lệ nhìn vào trong một chút, sau đó dùng ngón tay dí vào trán anh ấy một cái: "Là chú của con nói đấy.
Đây là tư liệu mà mẹ sai người điều tra được.
Con biết như vậy là được rồi".
Lệ Bách Nhiên lật xem tư liệu kia, mặt lập tức trở nên u ám.
Anh ấy muốn vào tính sổ với Đường Tuyết Mai.
Bà hai nhà họ Lệ thấy vậy vội ngăn Lệ Bách Nhiên lại: "Con bị ngốc à! Con muốn trở thành trò cười cho toàn thành phố này sao? Bây giờ, điều con cần làm chính là đóng cho tốt vai của một ông bố vừa bị mất con.
Đừng có quản chuyện khác!"
“Mẹ, nói như vậy Đường Thanh Tâm bị oan uổng rồi.
Con nhất định phải nói cho cảnh sát biết".
"Con điên rồi à? Cơ hội tốt như vậy mà không nắm chặt, lại còn muốn để tâm đ ến người phụ nữ kia.
Mẹ nói cho con biết, lần này nhất định phải lật đổ được Lệ Thiên Minh, hoặc khiến nền móng cậu ta bị lung lay.
Cơ hội của chúng ta sẽ tới”.
Bà hai nhà họ Lệ hạ giọng, kéo con trai sang một bên thì thầm: "Mẹ cho con biết sản nghiệp nhà họ Lệ đều là của con.
Con có tiền thì sợ gì không tìm được phụ nữ?"
Bây giờ, Lệ Bách Nhiên cũng chỉ được coi là một cậu chủ ăn chơi, có chút tiền, là một cậu ấm con nhà giàu mà thôi.
Nhưng anh ấy còn kém xa Lệ Thiên Minh, đương nhiên không thể theo kịp bước tiến của anh.
Vì thế Lệ Bách Nhiên chỉ có thể bị khuất ở phía sau.
Bà hai nhà họ Lệ muốn nhân cơ hội này lật đổ Lệ Thiên Minh, như vậy Lê Bách Nhiên có thể trở lại ngôi biệt thự kia một lần nữa.
Đây là điều mà cả nhà bà ta nghĩ nát óc để giành lấy.
Lúc trước, bố của Lệ Thiên Minh qua đời, bọn họ buộc mẹ con anh phải nhường vị trí.
Ai ngờ anh lại đột nhiên ngồi lên vị trí kia, chẳng những lấy được công ty Lệ Kình mà còn ép bọn họ vào đường cùng, chỉ có thể nghe theo sự phản công của Lệ Thiên Minh.
Bà hai nhà họ Lệ đã cảm thấy khó chịu với anh từ lâu, cộng thêm Trương Mỹ Lan thường xuyên khoe khoang trước mặt bà ta.
Điều này khiến mẹ của Lệ Bách Nhiên muốn trả thù từ lâu.
Lúc này lại đúng dịp, Đường Tuyết Mai rẻ tiền kia thì để về nhà rồi tính sổ sau.
Bây giờ, phải xử lý cục diện rối rắm ở bên này trước rồi tính sau.
Nhưng làm thế nào Lệ Bách Nhiên cũng không chịu.
Anh và Đường Thanh Tâm vốn đã trở nên xa cách rất nhiều, nếu lần này lại giậu đổ bìm leo thì cô sẽ thất vọng về anh ấy lắm.
Sau này, e rằng cả hai sẽ không thể quay trở lại như trước được nữa.
Sự do dự của Lệ Bách Nhiên khiến mẹ anh ấy sốt ruột.
Bà ta lập tức ra lệnh: “Lệ Bách Nhiên, mẹ nói cho con biết đây là mẹ thông báo cho con thôi.
Nếu chú của con biết Đường Tuyết Mai dám giả vờ mang thai để hại Đường Thanh Tâm, con nghĩ xem hậu quả sẽ là gì? Con có gánh nổi hay không?"
Lệ Bách Nhiên im lặng, anh ấy biết tính tình của Lệ Thiên Minh.
Nếu anh phát hiện ra chuyện này, không chỉ Đường Tuyết Mai bị lột da, cả nhà anh ấy cũng sẽ không thoát.
Một lúc lâu sau, Lệ Bách Nhiên gật đầu, sau đó đưa ra điều kiện: "Mẹ, chuyện này con không ra mặt, mẹ cũng đừng làm gì cả, cứ để mình Đường Tuyết Mai đi gây náo loạn".
Mẹ anh ấy vội vàng đồng ý, bà ta cũng không ngốc.
Đường Tuyết Mai ngu ngốc này chỉ khiến bà hai nhà họ Lệ thêm phiền.
Bà ta sẽ ở đằng sau đạp thêm một phát.
Lệ Bách Nhiên thở dài nhìn về phía phòng bệnh của Đường Thanh Tâm một lúc lâu.
"Đường Thanh Tâm, em đừng trách anh.
Đợi anh trở nên có quyền lực, anh nhất định sẽ làm cho em trở lại bên cạnh anh".
“Lệ Bách Nhiên!"
Anh ấy đang suy nghĩ thì người phụ nữ trong phòng bệnh lại tìm đường chết gào lên.
Bà hai nhà họ Lệ ngăn Lệ Bách Nhiên lại, đích thân bà ta đi vào.
Trong phòng truyền tới một tiếng bốp giòn giã, ngay sau đó là tiếng của bà hai nhà họ Lệ.
Không biết bà ta nói gì, nhưng Đường Tuyết Mai vốn đang kêu gào đột nhiên
mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Trước khi mẹ Lệ Bách Nhiên bước ra khỏi phòng bệnh đã nhìn cô ta một cái, trên mặt lộ ra vẻ cảnh cáo.
Vì liên quan tới bà hai nhà họ Lệ nên trên mạng tràn đầy những bình luận mang tên Đường Thanh Tâm.
Ai cũng mắng cô là người có lòng dạ rắn rết hại chết con của Đường Tuyết Mai.
Chẳng có ai quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Đường Thanh Tâm.
Cô được vệ sĩ bảo vệ nên không có ai quấy rầy được.
Nhưng điều này không có nghĩa là Đường Thanh Tâm được sống yên ổn qua ngày.
Cô cảm thấy mỗi ngày nằm viện là một ngày bị dày vò.
Lệ Thiên Minh nói với cô rằng những người bạn học của cô đã tới cục cảnh sát để lấy khẩu cung.
Ngoài hai cô gái kia, những người khác hoàn toàn không biết gì.
Đường Thanh Tâm lại bị nhân chứng kể là xảy ra cãi vã, ẩu đả với Đường Tuyết Mai.
Bất kể kết quả như thế nào, tình thế bây giờ đã rất rõ ràng.
Cô không nói câu nào mà chỉ nhìn Lệ Thiên Minh.
Một lúc lâu sau, Đường Thanh Tâm mới hít sâu một hơi hỏi: "Lệ Thiên Minh, anh có tin tưởng em không?"
“Đương nhiên rồi, nếu không anh cũng chẳng rỗi hơi mà đi điều tra chuyện này”.
Đường Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thế thì tốt rồi, chỉ cần Lệ Thiên Minh tin tưởng mình là được.
Cô nghĩ thầm trong lòng.
“Vết thương của em không sao thì xuất viện được rồi.
Anh sẽ ở bên cạnh em."
Đường Thanh Tâm khẽ lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười: "Anh không cần ở bên Trần Dĩnh sao? Sao lại nhàn rỗi đi cùng em vậy?"
Nghe thấy cô nói vậy, động tác của anh dừng lại.
Lệ Thiên Minh lập tức nhớ tới chuyện của mình và Trần Dĩnh.
Anh quay lại nâng cằm của cô lên, thổi khí vào mặt Đường Thanh Tâm.
Tình cảnh vừa thân mật vừa mập mờ.
“Sao vậy, ghen à?”
"Không, em chỉ tò mò là không biết tim của Lệ Thiên Minh anh có thể chứa được mấy người?"
“Trong lòng anh chỉ có một người, mà người kia..."
Anh bỏ lửng câu nói vì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đồng thời nhìn ra phía ngoài, một người mặc áo khoác trắng và một người phụ nữ bước tới.
Trương Mỹ Lan nhìn con dâu mình với vẻ mặt u ám.
Nếu có thể lựa chọn thì dù bà cụ Liên có dùng cái chết để ép, bà ta cũng sẽ không đồng ý cho Đường Thanh Tâm bước vào cái nhà này.
“Anh Thiên Minh à, tình hình của bệnh nhân đã ổn định, có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi rồi".
Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Mỹ Lan, bác sĩ lấy bệnh án của cô, đang định làm giấy xuất viện cho Đường Thanh Tâm thì bị Lệ Thiên Minh ngăn lại.
"Bác sĩ nói đùa với tôi à? Cô ấy nằm viện còn chưa tới một tuần, mà vết thương lại ở đầu chứ không phải là bị rách da.
Bác sĩ dám cho Đường Thanh Tâm ra viện ư?"
“Anh Lệ Thiên Minh, tôi..."
“Cút ra ngoài cho tôi!"
Bị người đàn ông nghiêm nghị này quát lớn, bác sĩ quay qua nhìn Trương Mỹ Lan với vẻ khó xử, sau đó chỉ đành đi ra ngoài.
Bác sĩ vừa rời đi thì Trương Mỹ Lan đã ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Đường Thanh Tâm.
Bà ta lấy một tờ giấy ở trong túi xách ra đưa cho cô xem.