Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 113: chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mắt nhìn người của con còn phải luyện tập nhiều hơn nữa”

Ông cụ cắt ngang bà không thương tiếc: “Bố có nghe nói về buổi tiệc hôm đó, con bé dùng thủ đoạn như vậy để hãm hại người khác, điều này cho thấy con bé không phải người tốt lành gì?

Bà Hoắc không phục, muốn nói rằng sự xuất hiện của Lạc Hiểu Nhã đã kích thích An Bích Hà mới khiến cô ta phải làm ra làm hành vi này, nhưng ông cụ không nhìn cô, giải quyết dứt khoát.

“Tùng Quân, con có thể tự lo liệu chuyện của mình.

Gia đình sẽ không can thiệp vào quyết định của con, hơn nữa ông cũng sẽ không tìm người để ngáng đường con”.

Nói xong, ông lại liếc nhìn bà Hoắc: “Nếu có người dám ăn cây táo rào cây sung, ông tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ”.

Tuy rằng ông cụ đã rút lui khỏi trung tâm quyền lực nhưng ảnh hưởng của ông vẫn còn.

Mẹ Hoắc co rúm người ngồi trước mặt bố Hoắc, sợ hãi không nói được gì.

Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười thầm, quả nhiên lời nói của ông có tác dụng, chỉ cần giải quyết xong bên phía nhà họ An thì sẽ không còn chuyện gì nữa.

Nghĩ đến nhà họ An và An Bích Hà, lông mày anh không tự chủ được nhăn lại.

Anh không lo lắng nhà họ An sẽ tức giận, chỉ cần nhà họ An còn quan tâm đến lợi ích, họ sẽ không bao giờ dám xúc phạm đến nhà họ Hoắc.

Vấn đề là An Bích Hà.

Không quan tâm mọi chuyện ra sao, mọi người đều mặc định cô ta là người đã cứu mạng anh, xét trên phương diện đạo đức.

Nếu như anh từ hôn, anh không quan tâm đến những lời phán xét của mọi người về mình, chỉ sợ rằng chúng sẽ gây ảnh hưởng tới Hiểu Nhã.

Và sau khi từ hôn, với tính cách của An Bích Hà, cô ta không dám chống đổi lại nhà họ Hoắc nhưng cô ta nhất định sẽ ra tay với Hiểu Nhã.

Anh phải tìm mọi phương pháp để vẹn toàn, giảm thiểu mọi rủi ro.

Đôi mắt của Hoắc Tùng Quân đen như mực, có cảm giác đôi mắt ấy được phủ một tầng sương mỏng, trong chốc lát anh đã nghĩ ra biện pháp.

Sau khi Lạc Hiểu Nhã về đến nhà thì kể cho Sở Minh Nguyệt nghe chuyện đã gặp phải vào hôm nay.

Sau khi Sở Minh Nguyệt nghe xong thì vô cùng vui mừng: “Đúng là ông trời không tuyệt đường con người mà, không ngờ vậy mà An Bích Hạ lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, tớ đã nói mà, dựa vào bản lĩnh của cậu sao có thể lần nào cũng gặp phải trắc trở khi đi phỏng vấn chứ, thì ra là do cô ta giở trò quỷ ở sau lưng”.

“Đúng vậy, đáng lẽ mình phải sớm nghĩ ra được” Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã rét run: “Từ sau buổi tiệc kia, tớ khiến cho An Bích Hà mất mặt như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua chứ, thì ra là đang chờ tớ ở đây”.

Vẻ mặt của Sở Minh Nguyệt lo lắng: “Mặc dù bây giờ cậu đã có cơ hội nhưng vẫn phải cẩn thận một chút.

Kể này của An Bích Hà không thành.

công thì nói không chừng sẽ giở thủ đoạn khác nữa, dù sao cậu cũng phải đề phòng đó”.

Lạc Hiểu Nhã gật gật đầu, nhớ đến Hoắc Tùng Quân thì khóe môi không tự chủ được mà cong lên, bên trong cặp mắt hoa đào kia dập dờn sóng biếc..

Sở Minh Nguyệt đang nói chuyện, vừa quay đầu lại đụng phải ánh mắt của cô thì trong lòng lộp bộp một cái.

Sao dáng vẻ của Hiểu Nhã lại giống như thiếu nữ đang mơ mộng vậy, chẳng lẽ hôm nay còn xảy ra chuyện gì khác nữa sao?

Bằng tốc độ ánh sáng, đột nhiên cô ấy nhớ đến một chuyện, giữ chặt lấy cổ tay của Lạc Hiểu Nhã: “Hiểu Nhã, chuyện mà cậu bị nhà họ An đóng băng này là do ai nói cho cậu biết vậy?”

Trong lòng của Lạc Hiểu Nhã lộp bộp một cái, cô không ngờ vậy mà Sở Minh Nguyệt lại nhạy cảm như thế, nắm được mấu chốt của vấn đề một cách nhanh như vậy, ánh mắt của cô trốn tránh.

Sở Minh Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì biết nhất định có chuyện gì đó rồi nên ép hỏi: “Cậu giấu diếm tớ cái gì, mau thành thật nói ra!”

Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy chuyện này không lừa được bao lâu, cô đã đồng ý giúp Hoắc Tùng Quân xoa bóp trị liệu chứng mất ngủ của anh ta, mỗi tuần đều phải đi hai ngày.

Tâm tư của Minh Nguyệt luôn tinh tế tỉ mỉ, sẽ nhanh chóng phát hiện ra thôi.

Cho nên cô cũng không giấu diếm nữa, kể hết mấy chuyện Hoắc Tùng Quân giúp đỡ cô ở buổi tiệc, đưa cô về nhà, và cả chuyện hôm nay ra.

Sau khi kể xong thì cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Sở Minh Nguyệt.

Sở Minh Nguyệt đã ngây ngẩn cả người, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần được, trên gương mặt xinh đẹp tất cả đều là vô cùng đau lòng: “Hiểu Nhã, ôi Hiểu Nhã, cậu bị con sói xám kia lừa rồi!”.

“Hả?” Trong mắt của Lạc Hiểu Nhã đều là mờ mịt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio