Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 144: chương 143

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giọng nói của anh trầm thấp, lãnh đạm, nhẹ nhàng bay bổng, nhưng khi lọt vào tại Lâm Kỳ, lại nghe không khác gì lời đòi mạng.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi không có ý bỏ trốn, tôi chỉ là nghỉ việc ở nhà họ An, tôi chỉ muốn về quê mà thôi, sau đấy… Tôi, tôi cũng không có lý do gì phải trốn tránh anh”

Lâm Kỳ cười lấy lòng anh.

Hoắc Tùng Quân cười khinh thường: “Lâm Kỳ, cậu nhìn lại bộ dạng của bản thân hiện tại xem, tôi đến đây để nói chuyện phiếm với cậu sao?”

Anh vừa nói xong, Triệu Khôi Vỹ và vệ sĩ phía sau tiến lên, ánh mắt đều lạnh lùng, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Kỳ, xoa tay, thử vũ khí.

Lâm Kỳ trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu Hoắc Tùng Quân đã biết phòng bệnh của anh ta, vậy chắc chắn anh cũng biết chuyện anh ta ra tay với Lạc Hiểu Nhã.

Hoắc Tùng Quân vì Lạc Hiểu Nhã, ngay cả hôn ước cũng có thể hủy, nếu biết anh ta muốn sát hại Lạc Hiểu Nhã, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi nói, tôi nói tất cả, là An Bích Hà bày ra âm mưu sau đấy bắt tôi làm như vậy, cho dù là một năm trước hay lần này, đều là cô ta ra lệnh cho tôi làm”

Lâm Kỳ cực kỳ cẩn trọng ngẩng đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, môi đang run lẩy bẩy: “Tôi và Cô Lạc không thì không oán, đương nhiên sẽ không tự nhiên ra tay với cô ấy.

An Bích Hà nắm được nhược điểm của tôi, cho nên tôi không thể không làm theo lời của cô ta.

Tổng giám đốc Hoắc, xin tha mạng cho tôi, xin tha mạng cho tôi lần này, những lời tôi nói nhất định không có gì giả dối”

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân buông lỏng: “Tôi hỏi cậu, mẹ của Lạc Hiểu Nhã có phải do An Bích Hà hại chết không?”

“Ơ?”

Lâm Kỳ có chút sửng sốt, lắc đầu, vô cùng thành thật: “Tổng giám đốc Hoắc, chuyện này tôi không rõ lắm.

Lúc đấy tôi chưa làm việc cho cô ta, thật sự không biết cô ta đã làm những gì.”

Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh thêm, anh ta vội vàng bổ sung: “Tuy nhiên, tôi nghe nói, cô ta cho y tá một khoản tiền, yêu cầu đổi y tá, tất cả những chuyện còn lại, tôi đều không biết”

Hoắc Tùng Quân nhíu mày, những lời này vẫn chưa thể coi là chứng cứ chính xác, chỉ có thể chứng minh, mẹ Lạc Hiểu Nhã và An Bích Hà có liên quan đến nhau.

Nhưng chỉ cần cô ta có chút thủ đoạn hoặc tìm đến người đã chết, vậy có thể dễ dàng tự lôi bản thân vào cuộc.

Trong lòng rõ ràng biết rõ, tất cả đều là do An Bích Hà giở trò, nhưng lại không có căn cứ chính xác, điều này ít nhiều cũng làm cho Hoắc Tùng Quân cảm thấy phiền toái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Kỳ cũng càng thêm lạnh lẽo.

“Trước đây cậu đã từng thay An Bích Hà làm những chuyện xấu nào, dù là năm hay mười chuyện cũng phải khai hết ra, tôi còn có thể suy nghĩ tha cho cậu một mạng.

Nhưng nếu cậu che giấu chuyện gì hoặc là nói dối dù chỉ một từ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”

Lâm Kỳ vừa nghe thấy lời này, tâm trạng phức tạp, trong lòng anh ta thực sự sợ hãi, sợ rằng cho dù anh ta nói hết sự thật cũng vô dụng, Hoắc Tùng Quân vẫn sẽ xuống tay với anh ta.

Nhưng nhìn bộ dạng lạnh lùng kia của Hoắc Tùng Quân, anh ta lại không dám cái gì cũng không nói.

Tiếp theo, anh ta thành thật khai ra tất cả những chuyện An Bích Hà đã ra lệnh cho anh ta làm.

An Bích Hà hạ lệnh giết Lạc Hiểu Nhã, đây là việc độc ác nhất, trừ lần đó ra, anh ta thực sự chưa từng hại đến tính mạng của bất kì ai.

Phần lớn đều là, vòng luẩn quẩn, bất kỳ cô gái nào có mâu thuẫn với An Bích Hà, An Bích Hà đều ra lệnh cho Lâm Kỳ đi thu thập thông tin, bê bối người khác, làm cho vị hôn thê của họ hủy hôn ước.

Ví dụ như, cô chủ nhà nào mà có dáng vẻ xinh đẹp, nổi bật hơn An Bích Hà ở các buổi tiệc, An Bích Hà cũng hạ lệnh cho Lâm Kỳ hủy dung nhan của họ, sau đó giả vờ tạo dựng một sự cố ngoài ý muốn.

Từng chuyện một được kể ra, nhóm người Triệu Khôi Vĩ không khỏi chau mày.

Rất nhiều chuyện không thể coi là chuyện nhỏ được.

Triệu Khôi Vĩ thường xuyên đi cùng Hoắc Tùng Quân, cũng biết một số chuyện trong đấy.

Tất cả mọi người đều nghĩ đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại không ngờ sau lưng còn có An Bích Hà ngầm hãm hại.

Sau khi Lâm Kỳ nói xong, chiếc áo bệnh nhân sau lưng đã ướt sũng mồ hôi, mỗi cũng tím tái.

“Tổng giám đốc Hoắc, tôi nói xong rồi, toàn bộ đều nói hết rồi”

Hoắc Tùng Quân nhìn thoáng qua Triệu Khôi Vĩ: “Đã ghi âm lại hết chưa?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio