Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 219: chương 218

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Lệ Viên buông tay của bố mẹ ra, đứng lên, từng bước tiến về phía em trai, hỏi: “Sau đó thì sao, em đi rạch mặt cô ta, sau đó thì thế nào?”

“Sau đó… sau đó.” Em trai cô cúi đầu, nắm chặt nắm đấm không nói nên lời.

Lưu Lệ Viên nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu em thành công, cô ta bị hủy dụng, em sẽ bị cô ta tống vào tù.

Nếu thất bại, em sẽ bị An Bích Hà trả thù dã man.

Cô ta không có nửa phần tổn hại, nói thế nào cũng là em bị thiệt”

“Em phải làm sao bây giờ?” | Em trai cô ta dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn khuôn mặt cứng ngắc của chị gái, vẻ mặt đầy xót xa: “Chẳng lẽ em biết rõ là cô ta hại chị, em lại có thể làm ngơ.

Cái gì em cũng không được làm, em sẽ tức chết mất.”

Lưu Lệ Viên ngẩn người, nhìn khuôn mặt non nớt của em trai, thở một hơi thật dài: “Em bây giờ đã trưởng thành rồi, cho dù muốn thay chị báo thù, cũng phải tính toán từng bước, không cần phải kích động như vậy”.

Nói xong, ánh mắt của cô ta hiện lên một tia thâm hiểm: “Chị sẽ không để An Bích Hà sống yên ổn đầu, cần phải dùng cách khác, thần không biết quỷ không hay hủy hoại An Bích Hà, còn có thể đem tội danh của cô ta lộ ra bên ngoài”

“Cách gì?” Em trai cô có phần sửng sốt, hỏi.

Lưu Lệ Viện cười: “Em còn nhớ Chung Khánh Ngọc không?”

Em trai nghe xong lời này, bĩu môi, biểu cảm chán ghét: “Đấy không phải là chó săn của An Bích Hà sao?”

“Đúng, là cô ta.

Lần trước cô ta bị An Bích Hà bán đứng, trốn tránh trách nhiệm, nghe nói cũng xa cách dần với An Bích Hà.

Cô ta nhất định rất bất mãn với An Bích Hà.

Em đi tìm cô ta thuyết phục, chúng ta cần cô ta giúp”.

Cô ta nói thầm vào tai của em trai, mắt cậu ta sáng lên: “Được, đúng là ý hay, vẫn là chị gái em thông minh”

Lưu Lệ Viên nhìn thất dáng vẻ hưng phấn của em trai, xoa xoa đầu cậu ta: “Lúc gặp Chung Khánh Ngọc đừng mất bình tĩnh, tâm lý phải ổn định.

Nhớ kỹ đừng bị cô ta nắm được nhược điểm gì, hiểu chưa?”.

“Được.

Nếu chúng ta muốn thuyết phục Chung Khánh Ngọc, cũng phải cho cô ta chút lợi ích, nếu không cô ta cũng sẽ không đồng ý” Em trai nói xong liền nhìn bố mẹ mình.

Ông bà Lưu nhìn hai đứa con, trên mặt tràn đầy sự yêu thương: “Các con yên tâm, bố mẹ chỉ có hai đứa con thôi.

Các con làm chuyện gì, chúng ta đều sẽ không tiếc.

Nhà họ Chung chúng ta hợp tác với bọn họ, hứa với họ đủ lợi ích.

Chung Khánh Ngọc sẽ giúp chúng ta”.

Hai chị em nhà họ Lưu thấy bố mẹ đều ủng hộ, đều tươi cười vui vẻ.

Toàn bộ giới thượng lưu của thành phố An Lạc đều đã nghe thấy đoạn ghi âm, đương nhiên An Bích Hà cũng nghe thấy rồi.

Ban đầu, cô ta rất kích động, việc này bại lộ khiến thanh danh của cô ta đã bị hủy một nửa.

Cô ta sợ nhất là những kẻ đó đến trả thù.

An Bích Hà theo bản năng muốn tìm Ngô Thành Nam bàn bạc.

Vừa bước xuống lầu, liền thấy bố cô | ta nổi giận đùng đùng bước đến “B” Cô ta hét lên một tiếng, nhưng lại nhận được một cái tát của bố.

Cái tát này bố cô ta dùng lực rất mạnh, An Bích Hà cảm giác hai má tê liệt, đau đớn vô cùng.

“Bố” Cô ta ôm mặt, hoài nghi nhìn bố, vừa nói, khóe miệng vừa đau, cô ta hít một hơi.

“Không phải chỉ là một bản ghi âm sao? Chẳng có gia đình nào sánh được với nhà họ An chúng ta, căn bản không cần phải lo lắng.

Bố sợ hãi cái gì?”

Bản ghi âm vừa mới được tung ra, bố cô ta liền nổi giận đùng đùng về nhà cho cô ta một cái tát.

An Bích Hà nghĩ ngay đến bố cô ta vì chuyện này mà tức giận.

Nhưng không ngờ ông ta nghe xong lời này, có phần kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Ghi âm nào?”

An Bích Hà trong lòng chột dạ.

Ông ta không biết chuyện bản ghi âm kia, vậy vì sao lại tức giận, còn đánh cô một tát?

“Không… không có gì? An Bích Hà vội vàng giấu giếm.

Nhưng vẻ mặt không tự nhiên của cô ta làm sao có thể qua mắt được bố.

Ông ta nhìn An Bích Hà với ánh mắt đe dọa: “Con tốt nhất nói rõ cho bố biết, rốt cuộc là ghi âm gì?” An Bích Hà không còn cách nào khác, phải rút di động ra, đem đoạn ghi âm của Lâm Kỳ mở lên.

Bố cô ta nghe xong, sắc mặt lại càng tối: “Bản ghi âm này là do ai để lộ?” An Bích Hà cúi đầu, lẩm bẩm: “Là, là Hoắc Tùng Quân”

Lâm Kỳ trước đó bị Hoắc Tùng Quân khống chế, có thể buộc anh ta nói ra những chuyện này còn có thể là ai được, chỉ có Hoắc Tùng Quân.

Ông An nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch: “Thì ra là cậu ta, chẳng trách cậu ta làm ra chuyện này.

Thôi xong”.

An Bích Hà nghe giọng của bố, có phần sửng sốt: “Cái gì xong? Bố ơi, bố đang nói gì thế, con nghe không hiểu?”

Ông An bị cô ta hỏi, mới nhìn cô ta: “Hoắc Tùng Quân hủy toàn bộ dự án này rồi, chỉ nói nhà họ An chúng ta thất hứa, nên cậu ta mới ra tay với nhà chúng ta”

“Sao có thể như vậy?” An Bích Hà thất thần, tuyệt vọng lùi về phía sau hai bước..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio