Vẻ mặt Trần Thanh Minh nghiêm túc gật đầu: “Được, ở đây giao cho tôi, còn về phần Hiếu Nhã.
thì nhờ cả vào anh rồi”
Mười phút trước, Lạc Hiếu Nhã đi theo phía sau nhân viên, nhìn thấy anh ta đưa cô đi càng lúc càng xa, thậm chí còn không nghe rõ nhạc nền trên sân khấu nữa, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chúng ta đã đi rất xa rồi, tại sao còn chưa tới hội trường?”
Lạc Hiếu Nhã trực tiếp đem nghi vấn trong lòng nói ra, không ngừng quan sát phản ứng của người nhân viên, liền thấy lưng anh ta cứng đờ, hai tay nắm chặt lại.
“Sắp tới rồi, ở phía trước rồi”
Người nhân viên quay đầu lại mỉm cười với cô.
Lạc Hiếu Nhã cảm thấy rùng mình, nhất định có vấn đề, vừa mới nghe sẽ gặp Hoắc Tùng Quân, cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, Hoắc Tùng Quân căn bản không biết số thứ tự của cô là , không thể sau lưng cho người gọi cô ra ngoài.
Lỡ đúng lúc cô đang thi đấu, thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Lạc Hiếu Nhã bỗng cảnh giác, lặng lẽ sờ túi áo của mình, động tác có phần cứng ngắc.
Hỏng rồi, lúc đi ra ngoài, cô quên mang theo điện thoại di động.
Nên bây giờ cô đang trong tình cảnh một thân một mình.
Lạc Hiếu Nhã ý thức được tên nhân viên phía trước tuyệt đối không có ý tốt.
Nhưng nếu bây giờ cô chạy trốn, có thể sẽ khiến anh ta ra tay với cô.
Trên trán Lạc Hiếu Nhã lấm tấm mồ hôi, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người trước mặt.
“Chúng ta tới rồi”
Tên nhân viên đột nhiên dừng bước, Lạc Hiếu Nhã phát hiện mình bị đưa đến một nơi cũ nát, tối tăm.
Cô rất quen thuộc với hội trường này, nhưng lại không biết rằng còn có một chỗ như vậy.
“Anh Hoắc mà anh nói đang ở đâu?”
Lạc Hiếu Nhã nói xong, ánh mắt liền đảo xung quanh tìm kiếm, muốn tiện tay tìm một vật gì đó.
Nhân viên kia nghe xong lời này của cô, liền cười lạnh một tiếng, vẻ mặt rất kỳ quái: “Cô thật là ngốc, anh Hoắc gì chứ, đều tới chỗ này rồi, cô còn cảm thấy anh Hoắc kia sẽ cho cô sự bất ngờ sao?”
Đàn bà đúng là đàn bà, gặp được tình yêu, liền không còn tâm trí.
Nhân viên kia trong lòng chế giễu, quả nhiên thấy vẻ mặt hoảng sợ của Lạc Hiếu Nhã: “Anh vì sao lại lừa tôi đến nơi này, anh muốn làm gì? Là ai phái anh tới?”.
Người này cười lạnh một tiếng: “Ai phải tôi tới đây, cô không cần phải biết.
Cô chỉ cần biết là sự tồn tại của cô uy hiếp đến người khác.
Cô sau đó chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này, chờ cho cuộc thi kết thúc, tôi sẽ thả cô về”.
Trong lòng của Lạc Hiếu Nhã trùng xuống, còn ai có thể mâu thuẫn với cô ngoài An Bích Hà chứ.
Cô ta để bản thân bị thua, thế nhưng lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Để người khác gài bẫy, không cho cô tham gia thi đấu, thực sự rất ác độc.
Lạc Hiếu Nhã giả vờ bối rồi, sắc mặt tái nhợt đôi mắt đỏ hoe: “Không được, anh thả tôi đi đi, tôi phải tham gia thi đấu.
Cuộc thi này tôi đã chuẩn bị rất lâu rồi.”
Người kia biểu cảm thâm trầm, giọng nói mất kiên nhẫn: “Cô xem ra không muốn ở trong này, xem ra tôi chỉ có thể sử dụng một số biện pháp đặc biệt thôi.”
Anh ta nói xong liền rút ra một sợi dây thừng, đi về phía Lạc Hiếu Nhã, thấy cô vẫn đang bất động tại chỗ, còn tưởng cô bị dọa đến ngây người.
Mới vừa tiến sát đến chỗ Lạc Hiếu Nhã, lúc chuẩn bị trói cô lại, Lạc Hiếu Nhã bỗng nhiên di chuyển.
Cô chạy sang bên trái hai bước, nhặt lấy cây gậy dựng ở góc tường, đánh vào vai anh ta.
Người nọ không kịp phản ứng, liền ngã lăn ra đất.
Lạc Hiếu Nhã nắm chặt cây gậy trong tay, không dám thở mạnh, cảnh giác cao độ.
Cũng may, ở nơi này lại có cái gậy, nếu không cô đã bị nhốt ở đây rồi, không thể tham gia cuộc thi, điều đó mới thật tệ hại.
Lạc Hiếu Nhã thấy anh ta chưa tỉnh lại, lúc này mới nhẹ nhõm thở một hơi, đang chuẩn bị xoay người chạy về hội trường.
Đột nhiên nghe thấy tiếng gió từ phía sau, vô thức nghiêng đầu, nhưng vì không có phòng bị, cũng bị đánh một nhát đến mức ngất xỉu.
Sau khi người kia thấy cô ngã ra đất, liền ném dụng cụ trong tay đi, đi về phía người nhân viên kia, gọi anh ta tỉnh lại.
Sức lực của Lạc Hiếu Nhã khá yếu, người nọ cũng không quá chóng mặt, sau khi bị vỗ vỗ vài cái vào má, liền từ từ tỉnh lại..