Ngô Vân cũng chăm chú nhìn trang phục trên người các người mẫu trên sân khấu: “Đúng vậy, vừa nói đến phong cách Hàn Nguyệt, điều đầu tiên mà mọi người nghĩ đến chính là sườn xám, yếu tổ cổ đại, nhưng Hàn Nguyệt không chỉ có áo dài, nhiều dân tộc như vậy, đều có trang phục đặc biệt riêng của mình, chất liệu vải cũng đặc biệt.
Nhà thiết kế tích hợp những yếu tố đặc biệt này lại với nhau, cũng có biểu tượng của sự đoàn kết dân tộc, quả thật tài tình”
Ngô Giai Như nhíu mày: “Chỉ là trong số này có một số chi tiết, không biết vì sao, chị luôn cảm thấy có chút tương phản, có điều khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, loại sáng tạo này quá độc đáo rồi”.
An Bích Hà nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, trong lòng lộp bộp một tiếng, vội vàng di chuyển chủ đề: “Đúng vậy, nếu như không có tình huống đặc biệt, e rằng nhà thiết kế này đã có thể tiến vào top rồi.”
Trong năm mươi nhà thiết kế, chọn ra top , thật sự là cuộc cạnh tranh khốc liệt.
Ngô Vận cúi đầu, lướt điện thoại, lông mày nhíu chặt lại, vẫy tay về phía Ngô Giai Như: “Chị… chị mau qua đây xem đi”
Ngô Giai Như tò mò tiến lại gần: “Sao vậy?”
“Phục trang của nhà thiết kế số khiến em quá kinh diễm nên em đặc biệt tra tên của anh ta, xem một chút tác phẩm trước kia của anh ta, nhưng…”
Cô ta nói rồi đưa điện thoại lại gần: “Chị, chị xem đi, phong cách thiết kế lúc trước của nhà thiết kế này không giống với những phục trang biểu diễn hôm nay.
Cái này, là tác phẩm mới ra mắt hai tháng trước, chỉ có hai tháng, sao phong cách có thể khác biệt như vậy chứ?”
Ngô Giai Như càng nhìn cũng càng nghi ngờ, không đúng, thật sự rất không đúng.
Thời gian mà nhà thiết kế số này đã làm trong nghề không ngắn, mặc dù không có danh tiếng gì, nhưng là một nhà thiết kế thì sẽ luôn có phong cách thiết kế quen thuộc của mình.
Trong một thời gian không thể thay đổi lớn thế này được.
An Bích Hà nghe thấy hai người lẩm bẩm, không kiên nhẫn nhìn qua: “Có cần phải ngạc nhiên như vậy không? Có lẽ người ta vì cuộc thi lần này, đặc biệt thiết kế ra, chỉ cần là người thì không thể luôn không thay đổi được, cô còn không cho phép người ta thông suốt sao?”
Ngô Giai Như, Ngô Vân nhíu mày nhìn nhau.
Một tháng này bọn họ vẫn luôn qua lại với An Bích Hà, không phát hiện ra cô ta là người nhiệt tình như vậy, sao đột nhiên lại nói giúp nhà thiết kế này chứ? Lúc nào cũng ưu ái nhà thiết kế này, thật sự khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Đúng lúc đang nói, đột nhiên cửa phòng công tác bị hung hăng đẩy ra.
Hoắc Tùng Quân lạnh mặt bước vào, rõ ràng trên mặt không hề có biểu cảm gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy khí thể hung dữ.
“Tùng Quân” An Bích Hà đứng dậy, ngạc nhiên nhìn anh.
Hoắc Tùng Quân sải bước đến chỗ cô ta, không nói gì, trực tiếp giơ tay bóp cổ cô ta: “Cô ăn trộm thiết kế của Hiếu Nhã đúng không?”
“Không, không có” Vẻ mặt An Bích Hà hung dữ, sắc mặt đỏ bừng.
Hoắc Tùng Quân hoàn toàn không thu lại sức mạnh, trên mu bàn tay nổi gân xanh, dường như giơ cả người An Bích Hà lên: “Tôi hỏi lại lần nữa, có phải là cô trộm thiết kế của Hiếu Nhã đưa cho thiết kế số không?”
Khi anh hỏi ra câu này, Ngô Giai Như, Ngô Vân đều ngẩn ra.
Chẳng trách An Bích Hà vẫn luôn nói giúp nhà thiết kế số , chẳng trách khi cô ấy nhìn thấy trang phục được biểu diễn thì phấn khích như vậy, hóa ra là như vậy.
Thật sự không biết xấu hổ.
Ngô Giai Như và Ngô Vân thân là nhà thiết kế, coi thường nhất là những người ăn trộm thiết kế của người khác.
Người ta vất vả, tra bao nhiêu tư liệu, nghĩ về các tạo hình đồ án kiểu cách lâu như vậy, vậy mà lại dễ dàng bị người ta đánh trao như vậy.
Bao nhiêu ngày đều phải làm việc vô ích, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta tức giận rồi.
An Bích Hà đã bị bóp đến trợn trắng mắt, hơi thở yếu ớt.
Hoắc Tùng Quân thật sự động sát tâm với cô ta rồi, An Bích Hà sợ chết, vô cùng sợ chết, liều mạng đánh vào cánh tay Hoắc Tùng Quân, cuối cùng dùng hơi thở yếu ớt để nhận tội.
“Là, là em”.
Bốp một tiếng, Hoắc Tùng Quân trực tiếp thả tay, An Bích Hà trực tiếp ngã trên đất, thở hổn hển.
Sắc mặt cô ta đỏ bừng, hung dữ trừng Hoắc Tùng Quân: “Anh điên rồi, vậy mà lại bởi vì loại chuyện này mà muốn giết em”
“Giết cô, tôi còn sợ bẩn tay”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân lạnh lùng nhìn cô ta: “Lúc trước cô cho người bắt Hiếu Nhã lại, kế hoạch không thành, vậy mà lại nghĩ ra thủ đoạn ghê tởm này.
An Bích Hà, cô thật sự không có giới hạn”
“Ha ha.”.