Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 536: chương 535

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người này sao lại ở đây, không phải là đến công ty sao, nhìn dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân, dường như đã đoán được ông ta tới làm gì rồi.

Ông ta nghĩ đến việc muốn chuẩn bị nói, cảm thấy có chút chột dạ.

Hoắc Tùng Quân đứng lên, cung kính mm cười nói với ông cụ Ngô: “Lúc cháu vừa trở về thì nghe thấy trên cành hoa trong vườn có tiếng chim hót, không ngờ chưa đến mười phút, ông đã đến đây rồi.

Ông có tin tức tốt gì muốn nói cho cháu sao?”

Câu này lập tức làm cho ông cụ Ngô nghẹn xanh mặt.

Cái miệng này của Hoắc Tùng Quân cũng độc quá rồi, tại sao anh không di truyền tật ăn nói vụng về của bố anh, ngược lại di truyền cái miệng giết người không đền mạng của ông nội Hoắc Ngô Thành Nam bị thương, chân có tật, chuyện này đã khiến ông cụ Ngô rất đau lòng, lời này của Hoắc Tùng Quân nghe thật mỉa mai, âm hiểm làm sao.

“Tùng Quân, ông Ngô ta đây cũng coi như là nhìn cháu lớn lên.

Tên nhóc ngu ngốc Ngô Thành Nam kia nghĩ lầm, ra tay với cháu, ông đã dạy dỗ nó lại rồi, nó cũng đã biết sai lầm của nó, hiện giờ trên mạng mọi người đều đang mắng nó, danh tiếng của nó đã cảm thấy trừng phạt nó như thế là đi Ông cụ Ngô thở dài, kể lại chuyện đã xảy ra sáng nay, nhìn ông nội Hoắc: “Ông cũng có cháu trai, suy bụng ta ra bụng người, nếu như Tùng Quân cũng xảy ra chuyện như thế này, các người chả lẽ lại ném nó đi nơi khác, mặc kệ không quan tâm sao?”

Ông nội Hoắc hừ lạnh một tiếng: “Tùng Quân nhà chúng tôi, sẽ không làm ra cái loại việc trốn tránh này, sai chính là sai, bị phạt thì ngoan ngoãn chịu phạt.

Có bản lĩnh đừng chơi mấy trò xiếc trẻ con như vậy, cái này có thể trách ai?”

Sắc mặt ông cụ Ngô ngưng một chút, rất là khó coi, căng thẳng nhìn ông nội Hoắc: “Sao ông có thể nói ra những lời như vậy, không có chút lòng nhân từ nào với bọn nhỏ, vậy ông là người lớn gì chứ”

“Này, ai là phụ huynh người lớn của Ngô Thành Nam? Con cháu nhà ông lại không được nuôi dưới gối của tôi một ngày, tôi là phụ huynh người lớn gì của nó? Hơn nữa, nó còn muốn giết Tùng Quân nhà tôi, thậm chí cháu dâu của tôi cũng không buông tha.

Vừa rồi ông nói suy bụng ta ra bụng người, nếu như.

Ngô Thành Nam nhà ông suýt chút nữa bị người giết chết, đừng nói là đưa người kia đi ra nước ngoài, có lẽ ông sẽ trực tiếp yên lặng chơi chết người muốn hại cháu mình.”

Lời của ông nội Hoắc có chút khó nghe, nhưng mà là thô nhưng thật, ông cụ Ngô nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Nhưng đúng là như vậy, nếu có người muốn giết Ngô Thành Nam, cháu trai duy nhất của ông cụ, e rằng ông cụ sẽ điên tiết, trực tiếp ra tay xử lý người đó.

Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng thẳng.

Hai ông cụ nhìn nhau, ai cũng không chịu thua.

Hoắc Tùng Quân đột nhiên cười nhẹ một tiếng, khiến cho hai ông cụ đều nhìn anh.

Anh cười nhạt, nhưng trong mắt tất cả đều lạnh lẽo: “Chúng ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, Ngô Thành Nam đã bị thương thành như vậy.

Nếu như chúng ta lại ép chết không bỏ, như vậy lại quá tuyệt tình rồi, vẫn là để anh ta ở lại thành phố An Lạc đi.”

“Tùng Quân!” Ông nội Hoắc liếc mắt nhìn anh một cái, không vừa ý.

Mặt mũi của ông cụ Ngô tràn đầy vui mừng, nhưng bởi vì gương mặt căng cứng đã lâu, cười lên nhìn rất là quái dị, cứng đờ.

“Vẫn là Tùng Quân hiểu chuyện, cháu tốt hơn ông của cháu rất nhiều, đúng là tuổi trẻ tài cao”

Hoắc Tùng Quân cười nhìn ông cụ, nhưng đáy mắt lại không có ý cười: “Ông Ngô, cháu còn chưa nói xong đâu!”

Nụ cười của ông cụ Ngô dừng một chút, trong lòng có linh cảm không tốt.

“Vậy thì cháu tiếp tục nói đi”

Hoắc Tùng Quân giật giật ngón tay, tiếp tục dùng giọng điệu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm nói: “Bản thân ông trước đây đã chính miệng đồng ý với điều kiện của nhà họ Hoắc chúng ta, nếu bởi vì chuyện này mà ông đổi ý, nếu người ngoài biết sẽ ảnh hưởng không tốt lắm đến danh tiếng của ông.

Cháu suy nghĩ một chút, nhà họ Hoắc chúng cháu Iui lại một bước để cho Ngô Thành Nam tiếp tục ở lại thành phố An Lạc, nhưng nói không xen vào chuyện của tập đoàn thì không thể xen vào, vừa lúc để anh ta hai năm nay dưỡng bệnh ở thành phố An Lạc, thời gian rảnh rồi rất nhiều, bồi dưỡng tình cảm của hai ông cháu, đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao?”

Ông nội Hoắc nghe xong mấy lời đấy, cười lên hai tiếng: “Thật đúng là một mũi tên trúng hai đích, Tùng Quân nói không sai, ý kiến hay”

Sắc mặt của ông cụ Ngô đã trở nên rất khó xem..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio