Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 547: chương 546

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lúc trước bố không nói với con, những nhà thiết kế của An thị tuy rằng đã ký hợp.

đồng, nhưng tính cách mỗi người trong số họ đều cực kỳ kiêu ngạo, có thể trở thành một nhà thiết kế có chút danh tiếng, sao có thể không có tự tôn của mình.

An Bích Hà, bố thật sự quá coi trọng con rồi” An Vu Khang mắng xong, hai mắt đỏ sậm, cả người cũng đều lung lay sắp đổ.

Ông ta không thể trông cậy vào An Bích Hà nữa, ông ta phải ra ngoài tìm mấy người bạn chí cốt của mình, đến ngân hàng vay tiền, nhanh chóng giúp An thị thoát khỏi nguy nan, nếu không, chưa đến vài ngày nữa, An thị đã chẳng thể duy trì được.

An Bích Hà cần răng nhìn đơn từ chức trong tay, ném mạnh toàn bộ đơn từ chức xuống đất, nói với Phương Ly: “Bây giờ bộ phận thiết kế chỉ còn lại hai người chúng ta, cô là người có chuyên môn, đêm nay trước tiên phải nhanh chóng thiết kế xong vài mãu quần áo, tôi tìm mấy mẫu thiết kế không thông quá lúc trước, cô sửa lại một chút, bảo nhà xưởng làm thêm giờ, tăng nhanh hiệu suất để kịp buổi triển lãm trang phục ngày mai.

Tôi sẽ đi liên hệ với những nhà máy sản xuất hàng loạt, phải đảm bảo buổi họp báo ngày mai kết thúc một cách thành công viên mãn”

Cô ta nói xong, đợi mãi không thấy Phương Ly trả lời, vừa ngẩng đầu lên lại bỗng nhiên nhìn thấy trong tay Phương Ly cầm một lá đơn xin nghỉ việc, đang đi về phía mình.

“Cô, chẳng lẽ cô?” Đôi mắt An Bích Hà đột nhiên trợn to: “Cô cũng muốn từ chức?”

Phương Ly cười đầy ẩn ý: “Giám đốc An à, cô đề cao tôi quá rồi, trong thời gian ngắn như vậy, sao tôi có thể thiết kế ra nhiều mẫu trang phục như thế được, bản thiết kế tiêu tốn rất nhiều chất xám đấy.

Hơn nữa, nhìn bộ dạng này của An thị, chỉ sợ cũng không trả nổi sức lao động của tôi…

Giọng nói của cô ta chứa đầy sự khinh miệt, An Bích Hà nghe đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận mắt nhìn của mình: “Sao cô có thể vong ân phụ nghĩa như vậy, lúc ấy nếu không có tôi đưa cô vào An thị thì còn có công ty nào dám nhận cô, cô…”

“An Bích Hà, sao cô có thể nói như vậy” Vẻ mặt Phương Ly không đồng tình, ngắt lời cô ta: “ Chúng ta là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô có dám đặt tay lên ngực tự hỏi, đưa tôi vào An thị có thật sự là suy nghĩ cho tôi không? Cô chỉ là thấy tôi hận Lạc Hiểu Nhã, muốn mượn tay tôi đối phó cô ta mà thôi, nói đến đường đường chính chính như vậy, chẳng qua cũng là tự dát vàng lên mặt”

“Cô!” An Bích Hà tức đến lồng ngực không ngừng phập phồng, vẻ mặt tức giận cực kỳ dữ tợn.

Ánh mắt Phương Ly lạnh xuống: “Từ khi Trần Thanh Minh tỏ tình với cô, tôi đã hận cô đến chết đi được, bây giờ thấy cô bị mọi người xa lánh, trong lòng tôi vô cùng thoải mái”

An Bích Hà nghe giọng nói đè thấp của cô ta, trong đầu chợt loé sáng, không thể tin nhìn cô ta: “Là cô, là cô tiết lộ bản thiết kế ra ngoài!”

“Đến bây giờ cô mới biết sao? Ngu xuẩn!”

Phương Ly đắc ý nâng cằm, thừa nhận lời của cô ta.

Mắt An Bích Hà như muốn nứt ra, cặp mắt đỏ hồng như tích máu: “Sao cô có thể làm ra loại chuyện này, tôi tự thấy mình đối xử với cô cũng không tệ…”

“Cô đừng ở trước mặt tôi nói mấy lời như vậy” Phương Ly không kiên nhẫn phất phất tay áo: “Lúc nào cũng ở trước mặt tôi bày ra vẻ ban phát ơn huệ này, cô cũng chỉ lợi dụng tôi mà thôi, chẳng qua là muốn khoe khoang tự đắc trước mặt tôi, còn hỏi tại sao tôi có thể làm ra chuyện này…”

Phương Ly nói xong, nở nụ cười kỳ quái “Tôi cũng là người đã từng phạm tội, trước kia khi thu nhận tôi cô cũng nên nghĩ đến, nếu tôi có thể làm lộ bản thiết kế của Lạc Hiểu Nhã thì vì sao không thể tiết lộ thiết kế của các cô?

Nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình này của cô ta, An Bích Hà tức giận đến nỗi ngón tay cũng nói: “Cô, cô làm cách nào biết được bản thiết kế?”

“Chuyện này thì có gì khó, cô vừa nghe thấy chuyện của Lạc Hiểu Nhã đã sợ đến mức linh hồn cũng bay mất, làm sao còn lo đến chuyện bản thiết kế.

Phương Ly vừa nói xong, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng An Bích Hà lập tức nhớ.

đến, lúc trước cô ta chạy đến phòng làm việc của mình, nói cho mình biết kết cục của người nhà họ Lạc.

Lúc ấy hình như cô ta đang thiết kế một bản thảo ở đó….

Vẻ mặt An Bích Hà cứng đờ, sắc mặt khó coi, bản thiết kế này, thật sự do chính tay cô ta làm lộ ra ngoài…

Vẻ mặt cô ta không tốt nhìn về phía Phương Ly, cười lạnh nói: “Phương Ly, cô rất đắc ý nhỉ, bây giờ còn đang ở An thị, cô cho rằng cô nói ra chuyện này thì còn có thể ra ngoài sao?” Nói xong, cô ta lập tức gọi bảo vệ, giọng nói vô cùng lớn, muốn bọn họ bắt Phương Ly lại.

Phương Ly nghe cô †a gọi người lại đây, trên mặt không một chút khẩn trương mà ngược lại còn thích thú nhìn về phía An Bích Hà..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio