Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 573: chương 572

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Môi Lạc Hiểu Nhã run lên, nước mắt rơi xuống, nhưng cô không thể nói một lời nào.

Cô không thể nói tha thứ, ai cũng gặp khó khăn, chẳng lẽ bố cô nên chết sao? Hậu quả của vụ tai nạn xe hơi này là gia đình cô bị hủy hoại, gia đình ba người mất đi hai người, cô có nên chịu đựng điều này không?

Quý Tiêu Châu thở dài nhìn Lý Gia Minh: “Sau khi rời khỏi thành phố An Lạc, cậu không để ý đến chuyện này sao? Không, nói chính xác, một năm sau khi cậu khỏi bệnh thậm chí còn chưa bao giờ hỏi thăm bố anh đã làm những chuyện gì”

Lý Gia Minh sững sờ nhìn cậu ta Quý Tiêu Châu chỉ vào Lạc Hiểu Nhã, nói: “Cậu có biết điều gì đã xảy ra sau vụ tai nạn xe hơi đó không? Cậu có biết tại sao chúng tôi lặn lội tìm kiếm cậu mãi không?”

Lý Gia Minh không nói chuyện, liếc nhìn Lạc Hiểu Nhã, chột dạ áy náy.

Quý Tiêu Châu căng mặt, nói từng chữ: “Bố cô ấy chết trong oan khuất, không chỉ không đòi được công lý mà còn bị hắt bát nước bẩn.

Từ một nạn nhân nhưng bố cậu lại khám nghiệm tử thi và đưa ra kết luận là do say rượu lái xe.

Mẹ cô ấy bị sốc không thể trị hết bệnh, bà ấy đã chết trong bệnh viện.

Còn cô ấy bị mù và đã được chữa khỏi một năm trước “

Hai mắt Lý Gia Minh đầy kinh ngạc, ngón tay run lên.

Quý Tiêu Châu vẫn không buông tha cho cậu ta, tiếp tục nói: “Người mà bố cậu oan uổng kia là một người đàn ông tốt.

Ông ấy đã không được may mắn từ khi còn nhỏ và không được bố mẹ yêu thương.

Tuy nhiên, cả đời của mình ông ấy vẫn luôn làm điều tốt.

Hãng năm, ông ấy quyên góp cho cô nhỉ viện, hỗ trợ học sinh nghèo miền núi, đã cứu người vô số số người đã giúp đỡ thì không thể đếm hết, một người tốt như vậy lại có kết quả bi thảm như thế, chẳng trách bố cậu lại áy náy, dùng công việc để làm tê liệt bản thân.”

Lý Gia Minh nắm chặt ngón tay, thân thể run lên, thật lâu mới nhỏ giọng nói lại: “Thực xin lỗi…

Lạc Hiểu Nhã nhìn cậu ta với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi không muốn cậu xin lỗi, tôi chỉ cầu xin cậu ra mặt trả lại sự trong sạch cho bố tôi, tôi cầu xin cậu”

Lý Gia Minh khụt khit ngẩng đầu nhìn cô: “Được rồi, tôi sẽ giúp cô.

Tôi có chứng cứ quyết định trong tay.”

Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu đều bị sốc.

Lý Gia Minh đứng dậy đi vào phòng ngủ, hồi lâu cầm ra một cái hộp nhỏ, sau đó lấy ra một máy ghi âm và một mảnh giấy.

“Đây là thư tuyệt mệnh của bố tôi, ông ấy đã viết nó” Lý Gia Minh đưa cho cô mảnh giấy, sau đó cầm máy ghi âm trong tay xoa hai lần: “Có một đoạn âm thanh trong máy ghi âm được bố tôi ghi lại khi tổng giám đốc An giao dịch với bố tôi.

Những điều này đủ để trả lại sự trong sạch cho bố cô.

Nhìn bọn họ cẩn thận tiếp nhận hai thứ, Lý Gia Minh cười khổ.

Bố cậu ta là bác sĩ pháp y, cả đời giao tiếp với cảnh sát, gặp những chuyện như vậy thì theo thói quen lưu lại chứng cứ, sợ An thị gây khó dễ cho cậu ta.

Mặc dù trước khi chết vẫn luôn cảnh báo là cậu ta không được quay lại thành phố An Lạc, nhưng ông ta vẫn để lại một bức thư tuyệt mệnh cho cậu ta để đề phòng.

Nếu không có cậu ta, thì bố vẫn là một bác sĩ pháp y tốt của công chúng nhân dân, là một anh hùng ở thành phố An Lạc, nhưng vì cậu ta mà một người chính trực như vậy có một vết nhơ không cách nào xoá sạch được.

“Nếu cần, tôi cũng có thể ra mặt” Mặt Lý Gia Minh tái nhợt nói Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu nhìn cậu ta, khế cười đôi mắt cong thành vầng trăng non: “Không cần, những chứng cứ này đủ rồi.”

Pháp y Lý đã cố găng hết sức để bảo vệ con trai của mình, Lý Gia Minh đã ẩn náu nhiều năm như vậy, cậu ta chỉ muốn trở thành một người bình thường thậm chí không thể trở về quê hương, chỉ cần có thể đưa ra những bằng chứng này là đủ.

Cuối cùng người thực sự làm chuyện này đã qua đời, Lý Gia Minh cũng chỉ là một người vô tội.

Lạc Hiểu Nhã và Quý Tiêu Châu chia tay.

Lý Gia Minh trở về thành phố An Lạc lúc trời vẫn còn t Cô ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời xanh thắm, chỉ có lác đác vài ngôi sao, thậm chí mặt trăng cũng xám xịt.

“Anh Quý, anh về nghỉ ngơi đi.

Sáng mai tôi sẽ đến đồn cảnh sát cùng chứng cứ để chính thức truy tố những người nhà họ An”

Lạc Hiểu Nhã nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Quý Tiêu Châu với vẻ biết ơn và áy náy: “Làm phiền anh đã cùng tôi tới chạy tới chạy lui như vậy”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio