Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

chương 662: 662: chương 661

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này Ngô Thành Nam không còn gì, thay vào đó là tổn thất về người, mất cả chì lẫn chài.

“Hoắc Tùng Quân, có phải anh rất đắc ý không!” Ngô Thành Nam rốt cuộc chịu không nổi nữa, tức giận nói.

Mặt anh ta hung dữ, còn lộ ra vẻ không cam chịu: “Anh xen vào làm cái gì, chỉ vì muốn đối đầu với tôi à!”

“Tôi muốn đối đầu với anh?” Hoắc Tùng Quân nhướng mày: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chưa từng đấu với người của anh.

Ngô Thành Nam, từ nhỏ anh đã thua tôi bao nhiêu lần rồi, tôi với anh còn cần phải đấu nữa sao”

Anh nhìn vẻ giận dữ trên mặt Ngô Thành Nam, thản nhiên nói: “Nhà họ Hoắc của chúng tôi ngay từ đầu đã tuyên bố sẽ làm sụp đổ An thị.

An Bích Hà đã xúc phạm đến Hoài An của tôi và làm nhiều chuyện xấu xa như vậy.

Đó có thể coi là tự làm tự chịu.

Còn anh tùy tiện xen vào, còn nhất định muốn ra tay giúp cô ta thì tôi đương nhiên sẽ không nhân từ mà thẳng tay dọn dẹp.

Có vấn đề gì sao?”

Hoắc Tùng Quân hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo càng làm cho khuôn mặt tuấn tú càng có khí chất hơn.

Ngô Thành Nam siết chặt, vẻ mặt không chịu nổi nhìn chăm chằm vào khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân, cả người nhếch nhác, trong mắt còn có tia căm hận.

Anh giống như khi còn bé, luôn cao ngạo như vậy làm cho.

người ta vừa nhìn là thấy tức giận, nóng lòng muốn giẫm anh ở dưới chân.

Trước khi Ngô Thành Nam về nhà họ Ngô, anh ta đã gặp Hoáắc Tùng Quân một lần.

Khi đó, hai vợ chồng cậu lớn nhà họ Ngô đều đã qua đời, lúc đó anh ta mới tám tuổi, không nơi nương tựa, không có khả năng lao động, cuộc sống khó khăn, đói khát từng ngày.

Có rất nhiều lần anh ta phải canh ở trước cửa tiệm bánh mì cả một ngày.

Đợi khi người quản lý cửa hàng dọn dẹp thực phẩm hết hạn, anh ta lại tới xin một chút.

Cho đến một hôm, anh ta nhìn thấy Hoắc Tùng Quân ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng đến lấy bánh.

Anh mặc một bộ quần áo vừa người, từ trên xe nhảy xuống, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng có thể thấy được vẻ đẹp trai của anh trong tương lai.

Khuôn mặt anh lạnh nhạt và dịu dàng, anh giống như chưa từng nếm trải nỗi đau khổ của thế giới.

Ngô Thành Nam tuy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng Hoắc Tùng Quân lúc đó giống như mặt trời trên bầu trời, như có thể chiếu sáng mọi bóng tối trên thế gian, cao quý đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào.

Còn anh ta mặc quần áo xộc xệch, nép mình trước cửa tiệm bánh như bùn trên mặt đất khao khát ánh mặt trời nhưng anh ta chỉ có thể sống ở một chỗ tối tắm, cũ kỹ và mục nát.

Sau khi Hoắc Tùng Quân lấy bánh, anh trả lời điện thoại rồi thờ ơ cúp máy khi biết bố và mẹ không đến để đi cùng mình trong ngày sinh nhật.

Nhìn thấy Ngô Thành Nam đáng thương bên cạnh, không nói nào, đặt bánh vào tay anh ta rồi lên xe rời đi.

Khi còn nhỏ, họ đã gặp nhau trong một buổi ngắn ngủi như thế.

Nhưng Ngô Thành Nam vẫn còn nhớ và xấu hổ rất lâu.

Rõ ràng lúc đó anh ta đang đói bụng, chiếc bánh trong tay tinh xảo đẹp mắt, thoạt nhìn rất đắt tiền, ngửi qua hộp là có thể ngửi được mùi ngọt ngào, nhưng anh ta không ăn một miếng nào mà ném hết vào thùng rác.

Anh ta cảm thấy chiếc bánh này là từ thiện của cậu chủ nhỏ và là một sự sỉ nhục đối với anh ta.

Anh ta vốn dĩ không muốn kém cạnh Hoắc Tùng Quân, anh ta cũng muốn sống cuộc sống sung sướng.

Sau đó, Ngô Thành Nam tìm được bố mẹ và trở về nhà họ Ngô, trở thành cậu chủ và là người thừa kế cho nhà họ Ngô, có địa vị sánh ngang với Hoắc Tùng Quân.

Nhưng dù vậy, mỗi khi nhìn thấy anh, sự mặc cảm tự tỉ trong lòng Ngô Thành Nam sẽ bị đả kích.

Tựa như lúc trước trở về, anh ta không phải là một cậu chủ nhỏ không biết khổ là gì mà còn là một tên ăn mày bẩn thỉu hôi hám.

Sự căm thù trong lòng của Ngô Thành Nam quá lớn như thể Hoắc Tùng Quân là người đào mồ chôn tổ tiên của anh ta vậy.

Hoắc Tùng Quân cau mày, kinh ngạc: “Ngô Thành Nam, từ lâu hai nhà chúng ta luôn hoà bình vui vẻ, tôi không nhớ tôi với anh đã xích mích từ lúc nào.

Tại sao lại gây gổ với nhau? Từ nhỏ đến giờ đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng dừng lại”

Ngô Thành Nam sửng sốt sau khi nghe những lời này: “Anh, anh không nhớ sao?”

Hoắc Tùng Quân nghi ngờ nhìn anh ta, vẻ mặt khó hiểu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio