Không khí ngày Tết đang đến gần, hoa thơm nở khắp mọi nơi, từng chiếc đèn lồ ng đỏ rực được thắp sáng.
Tất cả cũng hòa chung một nhịp, tạo nên một kì nghỉ đáng nhớ.
Tết Nguyên Đán là một dịp vô cùng quan trọng, nhưng Tết Dương lịch cũng không kém phần nào, người dân nô nức chăng đèn, kết hoa lộng lẫy.
Thường thì mọi người hay tổ chức hoạt động tập thể, ăn sủi cảo, tặng quà cho nhau...!Đặc biệt, đối với những gia đình doanh nhân đồng thời là gia tộc lớn lâu đời như Vương gia thì chắc chắn không thể thiếu một buổi tiệc liên hoan cùng các thành viên trong gia đình.
Tính Vương lão không thích quá náo nhiệt nên chỉ mời họ hàng thân thích gần tới tham dự, hiếm khi có dịp cùng nhau.
Và dĩ nhiên Lâm gia cũng có mặt.
Lâm phu nhân vừa tới đã đi tìm Uyển Tình, thân mật nói chuyện với cô một cách vui vẻ, nhìn không ra còn tưởng hai người là mẹ con.
Lâm phu nhân vừa nhìn đã có hảo cảm với Uyển Tình, hơn nữa cô còn sinh cho Lâm gia hai đứa cháu nội thông minh, ngoan ngoãn, tình cảm của bà dành cho cô tăng thêm gấp bội phần, vượt xa con trai mình.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, Lâm Trạch Dương sẽ chính thức được thăng chức thành con ghẻ rồi.
Tất cả mọi người đều hoà hết mình vào không khí vui vẻ của buổi tiệc, những chiếc ly trắng tinh va chạm tạo nên những âm thanh thúy.
Tất cả sẽ thật hoàn hảo nếu không có những chuyện xảy ra sau đó.
...
- Trạch Dương, Trạch Dương...!Còn có thấy Tiểu Nam với Tiểu Minh đâu không? Mẹ tìm từ nãy giờ không thấy!
Lâm phu nhân lo lắng, hai tay xoắn xuýt vào nhau, bà căng thẳng nói.
Lâm Trạch Dương bị cả đám người vây quanh lấy lòng, cố gắng lắm mới thoát được.
Nghe bà nói như vậy, lúc này anh mới nhìn ngó xung quanh, ngay cả Uyển Tình cũng không thấy đâu.
Có lẽ tâm linh tương thông mà đáy lòng bỗng nổi lên cảm giác sợ hãi không tên.
Vì sự mất tích đột ngột của ba người Uyển Tình và hai đứa trẻ mà bữa tiệc trở nên hỗn độn.
Vương An Vũ đã cho người phong toả hết lối ra, tất cả những người có mặt ở đây đều khó tránh khỏi nghi ngờ.
Còn Lâm Trạch Dương cùng với Trình Hạo đi xem lại máy giám sát.
Kết quả vẫn là không tìm được manh mối hữu ích.
Bọn họ giống như bốc hơi khỏi khách sạn vậy!
Trình Hạo nhăn nhó, ủ rũ.
Lâm Trạch Dương mang vẻ mặt lo âu, lòng nóng như lửa đốt, mông như ngồi trên đống than.
...
Trong không gian tối đen, ẩm ướt, sự yên tĩnh đến đáng sợ, từng nhịp bước chân cổ quái vang lên.
Uyển Tình cả người đau nhức, hai mắt bị che kín bởi một lớp vải đen, tay chân còn bị trói chặt không thể nhúc nhích.
Cô không rõ mình đang ở đâu, chỉ nhớ trước đó trong phòng thay đồ đột nhiên bị ai đó chụp thuốc mê, đến khi tỉnh lại thì thì đã bị như thế này.
Tiếng bước chân càng ngày kéo lại gần, cuối cùng khi đứng trước mặt Uyển Tình thì dừng lại.
Ánh sáng bật lên mới hiện rõ khuôn mặt của người phụ nữ.
Tạ Tú Linh nhếch môi cười khẩy, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Cô ta đã đợi năm năm rồi, thời gian đó thực sự rất dài, nhưng dù có thế đi chăng nữa cũng không xoá nhoà mọi thứ, tất cả chỉ nuôi dưỡng lòng thù hận của cô ta với Uyển Tình.
Năm đó Lâm Trạch Dương tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ vì một người phụ nữ mà đẩy gia đình cô ta vào đường cùng, khiến số phận cô ta trở nên thảm hại, từ một thiên kim giàu có, được người người ngưỡng mộ lại trở thành tội phạm giết người, suốt đời chỉ có thể trốn tránh sự truy đuổi của pháp luật.
Nhưng nói người khác cũng phải xem lại bản thân đã làm những gì.
Khi đó chính cô ta cũng có ý định giết người diệt khẩu, cho nên dù Uyển Tình là tự nguyện hay không, cô cũng sẽ phải chết!
Có điều đạo lí đơn giản như vậy loại người như Tạ Tú Linh e rằng cả đời này cũng không hiểu được, chỉ có thế sống trong cái tôi của bản thân, lầm đường lạc lối không thể quay đầu.
Tạ Tú Linh hất cằm ra lệnh cho thuộc hạ kéo khăn che mắt của Uyển Tình xuống.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào làm Uyển Tình khó chịu nheo mắt.
Đợi đến khi thích nghi được, cô mới ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người trước mặt, khẽ giật mình nhưng bề ngoài vẫn trấn tĩnh bản thân phải thật bình tĩnh.
Nụ cười trên mặt Tạ Tú Linh càng nhấn sâu, sự đắc ý cùng mỉa mai hiện rõ từng nét.
Cô ta cất giọng khinh khỉnh nói.
- Sao? Bất ngờ lắm chứ gì? Mày không ngờ bản thân lại một lần nữa rơi vào tay tao đúng không? Lần đó thật đáng tiếc, không thể trực tiếp gi3t chết mày, còn để mày có cơ hội nhặt được cái mạng về! Hừ! Lần này sẽ không may mắn như vậy đâu! Tạo sẽ cho mày cùng với đám nghiệt chủng kia cùng nhau xuống địa ngục! Haha...!ah...ha....
Tiếng cười man rợ vang lên ẩn chứa bao nhiêu sát khí cùng oán hận.
Uyển Tình lúc đầu còn bình tĩnh nhưng khi nghe Tạ Tú Linh nhắc đến hai đứa con của mình thì mọi sự kiên cường trong nháy mắt đều mất hết.
Con với cô rất quan trọng còn hơn mạng sống của chính mình! Cô có thể chết nhưng chúng tuyệt đối, tuyệt đối không được!
Uyển Tình có chút kích động nói.
- Cô định làm gì? Cô không được động đến con tôi! Bọn chúng vẫn còn nhỏ, không liên quan gì hết! Cô có gì cứ tới tìm tôi, xin đừng làm hại đến chúng!
Tạ Tú Linh nhìn ra được sự sợ hãi trong giọng nói của cô, xem ra đây chính là điểm yếu của Uyển Tình.
Giọng nói mang theo ý cười nói.
- Yên tâm! Không phải tao đã tới tìm mày rồi sao? Nhưng mà...!chơi với một người thì chán quá! Tao cũng không muốn mày phải cô đơn trên đường đến suối vàng...!nên thôi...!tao làm phước...!cho cả ba đi cho vui! Ha!
Nói rồi Tạ Tú Linh cho người mang Tiểu Minh với Tiểu Nam đến.
Nhìn hai đứa nằm bất động, Uyển Tình kích động nói lớn.
- Tạ Tú Linh! Cô đã làm gì con của tôi?
- Làm gì sao? Hừmm....!hình như...!là cho chúng hơi nhiều thuốc mê thì phải! Ừm.
Chắc vậy đó!
Nghe giọng điệu bình tĩnh như không có gì kia của Tạ Tú Linh, Uyển Tình thấy cô ta đúng là loại người không có trái tim! Tàn nhẫn, máu lạnh, âm hiểm!
Tạ Tú Linh quay người cầm lấy con dao phẫu thuật sắc nhọn, từng bước tiến dần về phía đám trẻ.
Thấy con dao đang hướng về hai anh em, mắt Uyển Tình đỏ lên, bất lực cùng tuyệt vọng đan xen.
Cô không biết mình phải làm thế nào mới cứu được con mình.
Trước mắt điều duy nhất có thể làm là cầu xin Tạ Tú Linh, mong cô ta có thể tha cho hai đứa trẻ.
Chỉ như vậy thôi, cô không mong gì khác!
- Cô, cầu xin cô đừng làm hại chúng được không? Tôi là mẹ của chúng, ân oán hai chúng ta xin hãy để tôi chịu hết.
Tôi...!tuyệt đối sẽ không phản kháng đâu!
Tạ Tú Linh thật thích thú với bộ dạng bây giờ của Uyển Tình, con dao trên tay đưa lại cho thuộc hạ.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô ta sẽ không làm gì với hai đứa trẻ, chỉ là thời cơ chưa tới.
Cô ta muốn xử lí Uyển Tình trước, để cô nếm mùi vị nỗi đau thể xác rồi mới đến nỗi đau tinh thần.
Như vậy mới thú vị!
Uyển Tình bị hai thuộc hạ của Tạ Tú Linh thô bạo kéo lên sau đó trói cô vài cái cột bên cạnh, hai tay dang ra.
Sau khi trói chắc chắn, từng đợt roi mạnh mẽ quất lên thân hình nhỏ nhắn, chiếc váy trắng xinh trên người hiện ra những bông hoa máu đỏ thẫm xinh đẹp đến quỷ dị.
Xinh đẹp là như vậy nhưng tiếng roi vụn vút lại làm cho người khác phải ghê sợ.
Uyển Tình bị đánh, cả người toàn vết thương nhưng cô vẫn cắn răng không hé một lời, càng không bao giờ cầu xin.
Tạ Tú Linh rất không hài lòng với thái độ quật cường, chịu đựng này.
Cái cô ta muốn nghe là tiếng hét đau đớn, van xin của cô.
Tạ Tú Linh tức giận tiến đến vươn tay ra nắm chặt tóc của Uyển Tình kéo xuống.
Cô ta tức giận hét vào mặt Uyển Tình.
- Kêu lên! Sao không kêu? Mày như vậy là có ý gì? Chống cự sao? Mày muốn người bây giờ phải chịu đau là hai thằng nhóc nghiệt chủng kia HẢ! Nếu chịu đựng giỏi như vậy thì tiếp tục.
Xem mày chịu được đến bao giờ!
Tiểu Minh với Tiểu Nam hôn mê mới tỉnh lại liền bị một màn này làm cho kinh hoàng.
Nhìn thấy mẹ của mình bị người ta hành hạ máu me đầy người, hai đứa khuôn mặt đẫm lệ khóc.
Tiểu Minh thường ngày dáng vẻ trưởng thành nhưng dù sao vẫn còn là một đứa bé, thấy cảnh tượng bạo lực này vẫn không khỏi sợ hãi.
Hai đứa trẻ vội vàng chạy đến chắn trước người mẹ, ngăn cản đám người kia.
Uyển Tình đau lòng nhìn các con.
Cô tự trách bản thân không bảo vệ tốt con của mình.
Tạ Tú Linh thích thú cười lớn, ra hiệu cho thuộc hạ tiếp tục.
Uyển Tình thấy Tạ Tú Linh đã mất đi tính người sợ tổn thương đến Tiểu Minh và Tiểu Nam, cô yếu ớt lên tiếng bảo hai đứa tránh ra.
Nhưng có nói thế nào chúng cũng không chịu nghe, cứ khóc lóc ôm lấy cô.
Tiểu Mình thông minh nhận ra người phụ nữ kia là người cầm đầu, cậu liền hướng đến cô ta nức nở nói.
- Cô ơi, cô đừng làm hại mẹ cháu! Hic, cô cứ đánh Tiểu Minh! Cô bảo cháu làm gì cũng được! Cô đừng đánh mẹ cháu mà!...!Huhu...
Tạ Tú Linh đánh lâu rồi cũng thấy chán, nghe thấy cậu nhóc van xin, cô ta quyết định đổi sang trò khác.
Tạ Tú Linh chầm chậm bước đến, Tiểu Minh căng thẳng dang tay chắn trước người mẹ.
Tạ Tú Linh hơi cúi đầu xuống nhìn thân hình bé tí kia nhưng lại không kém phần can đảm.
Cô ta nhếch mép cười nhạt, đưa tay thô lỗ đẩy cậu bé sang một bên.
Uyển Tình thấy cậu bị ngã cô lo lắng, tức giận nói với Tạ Tú Linh.
- Cô đang làm cái gì thế hả?
Tạ Tú Linh liếc mắt quay lại nhìn cô, bước gần đến ghé vào tai Uyển Tình nói nhỏ.
- Xót sao? Ha, chuyện tiếp theo đây sẽ còn thú vị hơn nhiều.
Tao sẽ để...!hai đứa nghiệt chủng kia...!tận mắt chứng kiến...!mẹ của chúng....!bị đám đàn ông...!Nhục nhã! Giày vò! Đau đớn tột cùng! Hừm!
Tạ Tú Linh rất đắc chí với điều ghê tởm vừa nghĩ ra mà cười lớn.
Cô ta lùi lại, ra lệnh cho thuộc hạ giữ chặt hai đứa trẻ, sau đó là ba người đàn ông to cao tiến đến cởi trói cho Uyển Tình, vứt cô xuống đất.
Nỗi đau thể xác còn chưa nguôi mà đã phải gánh chịu nỗi nhục nhắc lớn như vậy.
Điều Uyển Tình quan tâm nhất là Tiểu Minh và Tiểu Nam.
Một điều kinh khủng như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm lí của bọn trẻ.
Tạ Tú Linh bây giờ quả thật không còn nhân tính!
...