Sáng hôm sau, ánh sáng chiếu vào trong phòng làm người trên giường thức dậy.
Có lẽ do hôm qua lại ngủ muộn nên cô vẫn chưa tỉnh táo, mắt hơi sưng lên, mọi thứ trước mắt đều mờ đi.
Cô vô tình nhìn sang bên cạnh thì thấy một người đàn ông nằm ở đó mà người này còn là tổng giám đốc của cô.
Cô bị dọa cho hoảng sợ vội vàng nhảy xuống giường nhưng không may bị vấp ngã lăn xuống đất.
Á…
Lâm Trạch Dương còn đang ngủ nghe thấy tiếng la thảm thiết của ai đó liền tỉnh dậy.
Anh cau mày ngồi dậy, khó chịu vì giấc ngủ bị làm phiền, hôm qua anh làm việc rất muộn mới được đi ngủ.
Uyển Tình bị ngã đau vẫn ngồi ở dưới đất, nhìn thấy anh đã tỉnh, cô trợn to mắt kinh ngạc, hốt hoảng hỏi anh:
- Tổng giám đốc, sao anh… ơ… không đúng, phải là tại sao tôi lại trên giường anh vậy? Rõ… rõ ràng tối qua…
Cô chỉ nhớ tối qua anh bắt cô làm bản báo cáo, sau đó cô đã ngủ lúc nào không hay.
Nhưng cô nhớ mình vẫn còn ở ghế mà, sao giờ lại ở đây chứ?
Uyển Tình nghĩ mãi không ra, gương mặt lúc trắng lúc xanh, không biết phải làm gì trong tình huống này.
Lâm Trạch Dương nhìn cô hốt hoảng như vậy trong lòng đã cười vui đến tận mang tai rồi nhưng ngoài mặt vẫn cố nhịn xuống, vẻ mặt vô tội trả lời câu hỏi của cô.
- Thư kí Đinh, cô làm gì trên giường tôi vậy?
Cô nghe thấy anh nói vậy thì càng túng quẫn hơn, cảm giác xấu hổ dâng lên tận não rồi.
Cô suy nghĩ một lúc dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liền hướng về phía anh, nhưng sau đó lại cúi xuống lắc đầu thật mạnh.
Cô thầm nghĩ: “Không, không thể như vậy, mình đang nghĩ gì vậy chứ? Người như anh làm sao có thể để cô nằm trên giường mình như vậy được.
Anh chắc chắn sẽ mặc kệ cô, để cô chịu lạnh ở ngoài.”
Nhưng cô càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu không phải anh không lẽ cô mắc chứng mộng du rồi.
Nghĩ đến khả năng này cô khóc không ra nước mắt dù sao cô cũng còn quá trẻ.
Nhưng cô cảm thấy mình rất xui xẻo, tại sao bò lên giường ai không bò lại bò lên giường của ác ma chứ? Cô sợ một lát nữa anh sẽ xử đẹp mình mất.
Anh thấy cô vẫn ngồi dưới đất mãi không chịu đứng lên, với lại vừa rồi cô còn kêu thảm thiết như vậy, anh nghĩ không phải cô bị thương rồi chứ?
Anh rời khỏi giường đi đến bên cô, nhíu mày hỏi:
- Cô làm sao vậy, ngồi đó làm gì?
Uyển Tình ngước đôi mắt như sắp khóc lên nhìn anh.
Anh thấy cô sắp khóc liền có chút khẩn trương, anh nghĩ có phải anh đã đùa quá rồi không?
Cô cố gắng đứng dậy nhưng vừa rồi ngã trật khớp chân khiến cô đau đến nỗi mặt mày nhăn hết lại.
Anh đứng ở bên cạnh thấy cô bị thương trong lòng không khỏi xót xa, đưa tay đỡ cô dậy rồi ấn cô ngồi xuống giường.
Vốn cô định đứng dậy nhưng lại bị anh bất ngờ ấn ngồi xuống giường.
Trong khi còn chưa hiểu mọi chuyện thì đã thấy anh quỳ một chân ngồi xuống nhấc một chân của cô lên.
- Đau chân này sao?
Cô muốn rút chân lại nhưng bị anh đ è xuống, cô không thể rút được nên chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cúi người xem qua thấy vết thương thấy không quá nghiêm trọng chỉ cần hạn chế đi lại, nghỉ ngơi là được.
Anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô:
- Ngồi đây đợi tôi đi lấy đá chườm giảm sưng cho, cô hạn chế đi lại thôi tránh để vết thương nặng hơn.
Nói rồi anh liền rời đi lấy đá cho cô.
Nghe thấy tiếng đóng cửa lúc này cô mới hoàn hồn.
Vừa rồi cô suýt bị sự dịu dàng của anh làm cho ngu luôn rồi.
Cô còn tưởng mình dám bò lên giường anh thì hôm nay chết chắc rồi chứ.
Lúc trước cô từng gặp một nữ minh tinh như vậy rồi, dám tính kế trèo lên giường anh nhưng sau đó lại bị anh thẳng tay lôi cổ vứt ra ngoài không thương tiếc.
Kết cục sau đó không cần nói cũng biết, đương nhiên là vô cùng thảm hại.
Nghĩ đến cái kết của cô ta, cô lại thấy lạnh người.
Cô sợ mình cũng sẽ không khác gì cô ta, nhưng thái độ vừa rồi của anh lại không có gì là muốn trừng phạt mình.
Cô không biết cũng không thể đoán được anh rốt cuộc đang nghĩ gì, không biết anh sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó cô.
Cô nghĩ bây giờ việc nên làm là chạy trước, cô cũng phải tranh thủ lúc còn sớm trở về nhà thay bộ quần áo nữa.
Cô cố gắng chịu đau đứng dậy rời khỏi phòng với tốc độ nhanh nhất có thể.
Đến khi anh đi lấy đá về thì đã không thấy người đâu, anh nghiến răng, không thốt lên lời trong đầu giờ chỉ có một ý nghĩ “Cô chạy không thoát đâu!”
Đáng thương cho thỏ con đang vui mừng vì chạy thoát mà không biết làm như vậy càng làm cho con sói đói quyết tâm bắt được nó.
Cô đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, dù sao cô cũng là thư kí của anh, sau khi về nhà rồi cũng phải tự mình dâng đến cửa lần nữa thôi.
Về đến nhà cô vệ sinh cá nhân xong cũng không kịp ăn cơm đành phải vác cái bụng đói đi làm.
Trong lòng cô không ngừng oán trách anh hại cô hôm qua phải tăng ca nên nay mới vội như vậy.
Đang nghĩ cái bụng đói của mình còn chưa được lấp đầy đột nhiên làm cô nhớ đến bản báo cáo vẫn chưa xong.
Mấy ngày nay bị anh xoay như chong chóng thế này, bây giờ công việc còn chưa hoàn thành nữa, chỉ cần nghĩ đến đầu cô như muốn nổ tung.
Tài xế ngồi đằng trước cũng không nhịn được mà thỉnh thoảng liếc nhìn người khách phía sau, mặt mày cau có, miệng cứ lẩm bẩm công việc liên tục, ông không khỏi cảm thán người trẻ bây giờ có quá nhiều áp lực rồi, ngay cả trên xe cũng bị nó quấn lấy.
Đứng trước cổng công ty cô hít một hơi thật sâu, trong đầu nhắc nhở mình ngày hôm nay sẽ nhanh trôi qua thôi.
Nhưng một giây sau vừa mới bước một bước đã bị hiện thực vả không trượt phát nào, cảm giác đau nhức ở dưới chân lại truyền đến, cô nhăn mặt đau đớn.
Phải cố gắng lắm mới lê được chân bước vào thang máy, trong lòng thầm nghĩ may mắn là còn có cái thang máy giúp cô đi lên, nếu mà giống như khi còn ở kí túc xá leo thang bộ thì không chừng cô đã nghẻo từ lâu.