Sáng hôm sau Thiên Ái thức dậy cảm giác đầu muốn nứt làm đôi,đầu óc mơ màng không biết tại sao mình lại ở nhà của Uyển Tình.
Cô chỉ nhớ hôm qua mình bắt gặp tên bạn trai Tiêu Lượng dẫn theo một người phụ nữ đi vào khách sạn.
Thấy bọn họ tình tứ lôi kéo nhau cô liền đi theo.
Không ngờ cô lại nhìn thấy cảnh tượng không thể quên.
Hắn ta cư nhiên lại cùng cô gái đó ở trước cửa phòng mà ôm hôn.
Trong khi họ đang vui vẻ còn cô chỉ biết chết chân tại chỗ.
Cô ngỡ như mình đang mơ nhưng tiếng đóng cửa phòng đã hoàn toàn làm cô chết tâm.
Bao nhiêu uất ức dồn nén bấy lâu liền bùng nổ.
Ở bên cô lâu nay hắn luôn nói bản thân chưa sẵn sàng, sự nghiệp chưa ổn định.
Hắn từng hứa cô đợi hắn, đợi khi nổi tiếng rồi hắn nhất định sẽ công khai chuyện hẹn hò.
Vậy nên vì lo lắng cho hắn cô đã chấp nhận, âm thầm hi sinh, giúp đỡ hắn trong công việc, giúp hắn tiến xa trong giới showbiz.
Nhưng bây giờ hắn có chỗ đứng vững chắc rồi liền muốn bỏ rơi cô.
Thiên Ái cô không cam lòng.
Cô tức giận xông đến vừa gõ thật mạnh vào cửa vừa mắng chửi hắn khốn nạn.
Tiêu Lượng đang vui vẻ cùng cô gái kia thấy bị làm phiền liền bực bội.
Hắn chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng của hắn, quần áo xộc xệch, tóc tai rối mù, ai nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra bên trong.
Lúc này Thiên Ái đã thật sự mất hết lí trí, cô vung tay lên tát thật mạnh vào khuôn mặt đểu cáng đó.
Tiêu Lượng thấy mọi sự đã bị phát hiện lại bị cô tát mạnh như vậy.
Hắn lau khóe miệng bị đánh đến chảy máu tức giận liền lập tức trở mặt không nhận người.
Dưới sự chất vấn, hắn liền đổ hết mọi lỗi lầm lên người cô.
Hắn nói họ đi đến bước này cũng là do cô quá bảo thủ, quá cố chấp, tính cách cứng nhắc không ra dáng tiểu thư nhà quyền quý, không dịu dàng, ngoan ngoãn như Kiều Kiều của anh ta.
Lúc đó cô đã không thể tin được tại sao con người này lại có thể nhẫn tâm như vậy.
Trước mắt mờ dần đi, cô không thể nhìn rõ nữa, không biết đây có phải người đàn ông đã từng thề ước bên nhau, người mà cô từng yêu suốt ba năm qua.
Thiên Ái không muốn chấp nhận sự thật này.
Cô bây giờ chỉ muốn chạy trốn, tránh thật xa nơi này, nếu không sợ rằng cô sẽ phát điên mà cho đôi cậu nam nữ này một trận mất.
Cô lang thang vô định trên đường.
Giờ đây cô rất muốn tìm một người để tâm sự.
Nghĩ đến Uyển Tình, cô định gọi cho cô ấy nhưng lại không muốn cô vì chuyện tình cảm của mình mà buồn thêm nên đã một mình đến bar uống rượu giải sầu.
Cô muốn say một đêm quên đi tất cả.
Uyển Tình làm xong bữa sáng liền vào phòng xem Thiên Ái thế nào.
Hôm nay cô đã xin nghỉ một ngày, vì cô muốn ở bên cô ấy.
Cô ấy đã là chỗ dựa tinh thần suốt bao năm qua, bây giờ cô gặp chuyện, Uyển Tình không thể không lo.
Dù sao hai năm qua làm việc ở Lâm thị cô chưa bao giờ nghỉ ngơi.
Cả ngày nghỉ phép cũng chỉ chăm chăm vào công việc, thật buồn chán.
Uyển Tình mở cửa phòng thì thấy Thiên Ái đã thức dậy từ bao giờ nhưng vẫn ngồi thẫn thờ nhìn qua cửa sổ.
Cô tiến lại gần đặt tay lên vai thì cô ấy mới hoàn hồn.
So với hôm qua thì bộ dạng đã tốt hơn nhiều, mà tất cả cũng nhờ Uyển Tình hết.
Tối qua lôi cô ma men này từ nơi đó về, cô đã phải vật lộn cả đêm mới giúp cô ấy tắm rửa sạch sẽ xong thay bộ quần áo toàn mùi rượu kia ra.
Thật vất vả mới được nghỉ ngơi.
Trải qua chuyện hôm qua Uyển Tình vẫn cảm thấy lo lắng, sợ cô nghĩ không thông.
Nhưng dường như cô lo hơi thừa rồi thì phải.
Ngồm ngoàm...!ngon...um
Oh my god!
Trong lòng Uyển Tình không biết nên buồn hay vui nữa.
Tuy biết ngoài mặt cô ấy đang cố gắng vui vẻ vượt qua chuyện này nhưng chắc vẫn rất đau lòng.
Cô rất hiểu cô ấy càng hiểu khi tình yêu chân thành không được trân trọng, cảm giác đó đau đớn nhường nào.
Nhưng nếu cô ấy không muốn để tâm đ ến thì cô cũng sẽ không nhắc, yên lặng cùng cô trải qua ngày hôm nay.
- Tiểu Tình cậu đang nghĩ gì mắt nhìn tớ chằm chằm vậy? Trên mặt tớ có gì sao?
Cô gái nhỏ này rõ biết cô đang nghĩ gì mà lại còn giả vờ.
Uyển Tình mấp máy môi muốn hỏi chuyện ngày hôm qua nhưng cô lại chần chừ.
Cô không muốn nhắc lại chuyện đau lòng.
Thiên Ái biết cô lo lắng muốn hỏi hôm qua cô làm sao lại như vậy nên chủ động nói trước:
- Cậu muốn biết hôm qua tại sao tớ lại uống thành như vậy phải không.
hazz...!Vậy để bổn cô nương nói cho ngươi biết.
Sau đó cô ấy khí thế hùng hồn tuôn một tràng dài nói mình hôm qua đã đánh tra nam thế nào, đá hắn ta ra sao còn nói bản thân hắn có mắt như mù không nhận ra điểm tốt của cô mà đi yêu một đoá bạch liên hoa...blabla
- Chuyện là vậy đó nên tối qua tớ mới đi uống rượu ăn mừng hơi quá đà đó mà.
Hì...
Trong lòng Uyển Tình thầm nghĩ nếu oanh liệt như vậy sao cuối cùng lại nằm thảm hại, khóc lóc quậy phá quán người ta chứ.
Nhưng cô cũng không nói ra, nếu cô ấy muốn như nào thì là thế đó.
Không sao, không quan trọng, cô vui là được.
Uyển Tình nghĩ vậy cũng chiều theo ý cô cười đùa nói:
- Vậy mà cô nương lại không mời ta đi cùng.
Như vậy không được nha.
- Ai da, vui quá nên quên.
Vậy hôm nay đền bù, tiểu thư ta cho cô một ngày.
Được không?
- Ừm...!Ok.
Quyết định vậy nhé.
Cậu cứ ăn đi tớ chuẩn bị trước đây.
- Nè, xong rồi.
Mình đi cùng với, may mà còn để vài bộ chỗ cậu.
Nhưng trước tiên phải đi lấy đồ của tớ ở chỗ tên khốn kia đã.
- Được thôi, mình đi với cậu.
"Cảm ơn!" Đôi mắt cô phiếm hồng bị bạn thân làm cho cảm động.
Cô cũng biết cô ấy chính là như vậy, luôn ngoài lạnh trong nóng, với người lạ thì chỉ sự xa cách nhưng với người thân thì lại luôn quan tâm, bảo vệ.
Uyển Tình thấy bộ dạng sắp khóc của cô liền đau lòng.
- Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn mà phải không.
Đi thôi, đi quậy nhà hắn.
Uyển Tình nháy mắt cười đưa tay làm dấu ok với Thiên Ái.
Đó cũng chính là biểu tượng cho tình bạn bền vững bao năm.