Reng reng...
- Alo.
Anh tìm được rồi sao? Rồi, Trương Hằng đúng không, được, địa chỉ....!Cảm ơn anh! Tạm biệt!
Uyển Tình thấy Thiên Ái nhận điện thoại xong thì rất vui mừng, cô tò mò hỏi.
- Nói điện thoại với ai mà vui vậy?
Thiên Ái gương mặt hớn hở quay sang lắc vai cô nói.
- Thám tử mình thuê đã tìm được diễn viên lồ ng tiếng đó rồi.
Nghe nói năm năm trước, trước khi xảy ra chuyện vài ngày, anh ta là diễn viên lồ ng tiếng duy nhất có tiếp xúc với cô ta.
Bây giờ chúng ta đi gặp anh ta hỏi rõ mọi chuyện.
Uyển Tình nghe vậy cũng muốn nhanh tới đó, nhưng cô lại có chút lưỡng lự.
Cô sợ chân tướng quá tàn nhẫn, cô không biết mình có thể chấp nhận không.
Dù sao cô cũng đã quyết định quên đi anh nên giờ khi đào bới lại sự thật, người đau lòng cuối cùng vẫn là mình.
Thiên Ái nhìn biểu hiện trên mặt cô liền biết cô đang sợ hãi điều gì.
Tuy vậy, thả dũng cảm một lần còn hơn để hối hận cả đời!
Cô ấy dứt khoát kéo cô từ trên giường xuống, không cho cô kéo dài thời gian nữa.
...
Hai người bọn họ lái xe một đoạn đường dài dừng trước một khu chung cư.
Nhìn toà nhà trước mắt bước chân cô chậm lại, sau đó hít một hơi sâu rồi vào cùng Thiên Ái.
- Có ai ở nhà không? Xin hỏi anh Trương có đây không?
Thiên Ái bấm chuông một hồi vẫn không thấy ai ra mở.
Uyển Tình kéo tay cô nói.
- Hay chúng ta về đi, có khi anh ta ra ngoài rồi cũng nên.
- Không đâu, thám tử mình thuê nói anh ta ở nhà mà.
Thiên Ái vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ấy vừa bấm chuông vừa gõ cửa ầm ầm.
Cuối cùng một lúc sau, một người đàn ông quần áo xộc xệch, đầu tóc rối mù ra mở cửa, giọng anh ta mang theo gắt gỏng.
- Tên chết tiệt nào thế không biết!
Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, cô và Thiên Ái không nhịn được mà lén nhìn về phía nhau, trong lòng thầm nghĩ hai người chắc vừa mới phá hỏng chuyện " đại sự" của người ta rồi.
Thiên Ái cắn răng nghiêng mặt về một bên thầm mắng cái tên thám tử chết tiệt kia không nói cho cô biết nhà anh ta còn có "khách" để họ chú ý một chút.
Hắt xì!!!!
Ở một nơi nào đó, vị thám tử kia bị cô mắng bỗng hắt hơi một cái, anh ta đưa tay sờ trán phát hiện mình không sốt như vậy chỉ có thể là người nào đó vừa nói xấu mình.
Thiên Ái cũng hơi ngượng, cô nở nụ cười gượng hỏi.
- Ách, thật ngại quá...!làm phiền rồi.
Nhưng...!anh có phải là Trương Hằng không? Làm nghề diễn viên lồ ng tiếng?
Trương Hằng nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Một người gương mặt thanh thoát, động lòng, còn một người tuy đeo chiếc kính râm to đùng che khuất nửa khuôn mặt nhưng nghe giọng nói chắc cũng là mỹ nữ.
Trong nháy mắt từ thái độ bực tức vì bị làm hỏng chuyện tốt liền chuyển sang niềm nở tiếp đón.
Anh ta còn nhanh chóng chỉnh lại cúc áo, vuốt lại mái tóc tổ quạ của mình hất ra sau.
- Ờm...!À...!Hai cô là ai vậy? Tới tìm tôi có chuyện gì sao?
Thiên Ái nhìn thái độ quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ của hắn, ánh mắt sáng như đèn pha khi thấy gái xinh kia, dù có khó chịu nhưng cũng phải nén lại, bây giờ họ còn có chuyện quan trọng cần đến anh ta.
Cô cầm bức ảnh giơ trước anh ta rồi hỏi.
- Anh quen người phụ nữ trong hình này chứ?
Hắn ta nhìn tấm hình một lúc sau đó tự tin nói với hai người.
- Đương nhiên rồi! Cô ta chẳng phải Tạ...!Tạ Tú Linh, ảnh hậu thất thế của năm năm trước sao.
Nhìn thì cũng đẹp đấy nhưng lòng dạ lại quá độc ác rồi! Đến mạng người mà cũng dám giết!
Thiên Ái nghe thấy hắn ta thừa nhận quen biết cô ta, cô vội vàng hỏi.
- Vậy anh và cô ta có quan hệ gì?
Trương Hằng nghe thấy cô hỏi thế, hắn ta nhảy dựng lên vội xua tay phủ nhận.
- Không, không.
Tôi làm sao lại có thể có quan hệ gì với kẻ giết người được! Không đời nào đâu!
- Vậy năm năm trước, cô ta có từng thuê anh làm gì không?
Trương Hằng nhất quyết phủ nhận quan hệ.
Hắn ta không muốn dính líu tới tội phạm giết người, nhưng nghe cô hỏi Tạ Tú Linh có từng thuê hắn làm gì không, trong đầu hắn nhớ ra một chuyện.
Đúng là năm năm trước cô ta có cho tiền hắn để làm một việc, tuy lúc đó không biết việc đó có tác dụng gì nhưng có hắn cảm thấy chỉ cần có tiền là được, chuyện còn lại hắn không quan tâm.
Thiên Ái nhìn bộ dạng như đang suy nghĩ gì đó của hắn, cô lập tức suy đoán chắc chắn là có chuyện mờ ám gì đó.
Cô mất kiên nhẫn cao giọng nói.
- Anh đứng thờ ra đó làm gì? Mau trả lời tôi đi!
Uyển Tình đứng một bên nhẹ nhàng kéo tay cô ấy, ánh mắt ý bảo cô ấy không nên kích động.
Trương Hằng thấy thái độ hung dữ của cô, hắn ta cảm thấy ấm ức bản thân có làm sai gì đâu mà lớn tiếng làm gì.
Hắn cũng trở mặt nói.
- Tại sao tôi phải nói với cô chứ? Xinh mà thần kinh!
Nói rồi hắn định xoay người vào nhà nhưng còn chưa kịp đi được bước nào đã bị Thiên Ái khoá hai tay về sau.
Tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được đến đây, làm sao có thể để tay không trở về?
Cô bắt đầu ép hỏi hắn sự thật.
- Còn không nói? Hay là muốn ăn đòn?
Vừa nói cô còn cố tình hơi dùng sức, hắn bị đau nên ngoan ngoãn khai ra.
- Thật...!thật ra cũng không có gì, chỉ là cô ta cho tôi một số tiền lớn thuê tôi bắt chước giọng nói của một người, sau đó gọi một cuộc điện thoại nói mấy lời...!mấy lời kì lạ lắm.
Tôi không hiểu...!Nhưng có tiền nên làm thôi...
- Anh có nhớ cuộc điện thoại đó là vào lúc nào không?
Hắn ta gãi đầu nhăn mày cố gắng lục lại trí nhớ, cuối cùng hắn thốt lên một câu.
- Ah...!phải rồi, vào cái đêm trước khi cô ta bị bắt vì tội giết người đó!
Nghe đến đây sự thật cũng đã sáng tỏ.
Tất cả chỉ là âm mưu của Tạ Tú Linh bày ra hòng chia rẽ Uyển Tình và Lâm Trạch Dương.
Uyển Tình giờ mới biết mình hiểu nhầm anh.
Vậy những lời nói hôm đó của cô chắc đã làm tổn thương đến anh.
Cô lắc đầu, nghĩ không có khả năng, lòng dạ anh sắt đá làm sao lại dễ dàng bị lời nói của một người đả kích.
Nhưng Thiên Ái trông thấy anh đã khóc, anh thật sự đã khóc! Có quá nhiều chuyện xảy ra gần đây làm cô không đủ lí trí để đối mặt.
Thiên Ái nhìn vẻ mặt thờ thẫn của cô, cô ấy biết giờ cô vẫn chưa tiếp nhận được.
Cô cần thời gian để nghỉ ngơi!
Trương Hằng có gì cũng đã nói, hắn ta khúm núm, dè dặt hỏi Thiên Ái.
- Nữ anh hùng, tôi có thể đi được chưa?
Thiên Ái lườm hắn một cái lạnh lùng nói.
- Không đi, còn muốn ở lại đây ăn đòn hả?
Hắn ta nghe thấy vậy thì vui vẻ nhanh chóng chạy vào nhà đóng cửa.
Thiên Ái nhìn dáng vẻ nhát gan của hắn thì khinh bỉ, cô ấy quay sang dịu dàng nói với cô.
- Tiểu Tình, chúng ta đi thôi! Trở về đã rồi nói.