“Lạc Vy, anh đã cho em đầy đủ thứ em cần.
Căn biệt thự Duyệt Thương ở Trường Lạc hai hôm nữa hãy dọn sang đó.”
Lạc Vy sáp qua ôm ấp, vuốt v e ngực áo hắn, thứ cô ta muốn đâu chị là địa vị thiếu phu nhân, mà còn là thân xác của người đàn ông quyền lực này nữa.
“Đình Ngôn, em yêu anh, đến giờ tình cảm không thay đổi.”
Mặc Đình Ngôn chau mày nói: “Anh thay đổi rồi!”
“Anh nói dối, rõ ràng anh còn quan tâm em mà?”
Mặc Đình Ngôn châm điếu thuốc, rít một hơi nhẹ, đè nén mọi phiền não.
Hai người phụ nữ này đúng làm lòng hắn khó sử, bỏ cũng không xong giữa lại càng không ổn.
Hắn không muốn làm tổn thương ai cả.
Nếu cả hai chịu sống chung dưới một mái nhà thì tốt biết mấy.
“Lạc Vy, em qua Trường Lạc tạm đi, anh giải quyết chuyện của Bạch Yên Chi ổn thoả sẽ rước em về.
Ngoan ngoãn xíu đi, anh không thích vợ mình lỳ!”
Lạc Vy mím môi nhúng nhường, đường nào họ cũng kết hôn rình rang rồi, Bạch Yên Chi bây giờ mới chính là kẻ thứ ba.
Lạc Vy nhếch mép gian tà, khẽ nói: “Anh coi giải quyết lẹ đi, em sang đó khoay khoả vài hôm.”
Lạc Vy rời đi rồi, Mặc Đình Ngôn dụi dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngã lưng nằm dài trên sofa thở dài…
[…]
Bạch Yên Chi về đến nhà tổ của Mặc Gia, bước vào phòng dở vali ra bới hết quần áo ra ngoài tìm chiếc áo vest mà sau đêm cưỡng gian người đàn ông đó đã vứt lại, cô chạm vào nó và còn có cả chiếc ghi cài áo quý tộc.
“Đúng… đúng là Mặc Đình Ngôn sao? Người đêm đầu tiên của mình là anh ta, hèn gì mùi nước hoa và vết sẹo đó khá trùng hợp.”
Bạch Yên Chi vừa vui vừa buồn.
“Giờ hiểu ra thì sao? Mặc Đình Ngôn vẫn chỉ yêu mỗi Lạc Vy… hơ nói ra vô ích.”
Cô xếp gọn chiếc áo gói gọn chiếc ghi cài áo kia, đặt nó xuống đáy vai li xếp đồ lên mình lên gài chốt lại, đặt vai li vào gốc tủ áo, lướt xuống lâu trông thấy cha chồng đang ngồi ở sofa.
“Cha! con…” Bạch Yên Chi cúi người cung kính hỏi Mặc Diệu.
Ông nâng tách trà uống, đảo mắt nhìn con dâu, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Bạch Yên Chi nuốt lời vào bụng, rốt cuộc cha chông hết thương cô rồi sao? Bạch Yên Chi đang lơ ngơ suy nghĩ thì Mặc Diệu có điện thoại, rời đi ngay.
Quản gia Dĩnh Đường bước xuống an ủi cô vài câu rồi cũng rời đi.
Bầu không khí tĩnh lặng lạnh lẽo bao trùm lấy cô.
- “Reng reng.” Chuông điện thoại reo, nhìn vào màn hình thấy là Thiên Uy đang gọi, ngón tay nhỏ quẹt bắt máy.
“Em nghe!”
[Yên Chi, em đang ở đâu vậy? Về đi, Mặc Đình Ngôn kết hôn với Lạc Vy rồi em biết không?]
“Kết hôn sao?” Bạch Yên Chi run giọng hỏi lại, bàn tay cũng siết chặt, nén nước mắt rơi.
Lời nói vừa rồi của anh bạn thân với Mặc Đình Ngôn, vậy % là thật rồi.
[Yên Chi, Đình Ngôn không nói với em hả? Em ổn không?]
“Ổn…” Bạch Yên Chi buông câu thở dài, rồi ngắt máy.
“Cả nhà họ Mặc điều gạt mình, Mặc Đình Ngôn thì ra anh lừa em.”
Đến tối Mặc Đình Ngôn sang nhà tổ Mặc Gia, bước vào đèn đốm không mở, ngẩn lên phòng cũng thấy tối thui.
“Là cúp điện sao?” Mặc Đình Ngôn nhớ ra Bạch Yên Chi sợ tối, vội chạy lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, không thấy chủ nhân căn phòng đâu, hắn chạm rãi bước ra hành lang phòng.
Một cô gái tựa hai tay lên ban công, mái tóc dài nhẹ bay trong gió, thoang thoảng mùi hương ngọt ngào lướt vào khứu giác nam nhân, chiếc váy trắng phấp phới chơi đùa với cơn gió kia.
“Yên Chi… em…”
“Từ bao giờ?”
Mặc Đình Ngôn vòng tay ôm từ phía sau Bạch Yên Chi, khẽ hỏi, và nhận lại câu hỏi lạ lùng.
Hắn đơ ra im lặng.
“Anh nói đi, anh và Lạc Vy quay lại khi nào?” Bạch Yên Chi gào lên, đem mội tức giận trút vào từng cú đầm lên bờ ngực rắn rỏi của hắn.
Hắn chộp lấy tay cô đè chặt vào cột ban công, trầm giọng lãnh lẽo: “Em ồn đủ chưa? Đừng kiếm chuyện gây nhau!”
“Tôi chưa ký đơn mà anh đã tái hôn sao?”
Mặc Đình Ngôn giật mình, rõ ràng mình đã dấu kỹ rồi, ai nói cho cô ấy biết.
“Làm sao em biết?”
“Hơ… tôi không hay, anh định dấu tôi cả đời à?”
Mặc Đình Ngôn cứng họng, đúng là hắn muốn dấu Bạch Yên Chi cả đời.
“Chỉ là tờ giấy đăng ký kết hôn thôi, em căng lên làm gì?”
- “Chát.”
“Anh bảo em căng ư? Con cần có cha anh hiểu không?”
Bạch Yên Chi tát vào mặt tên chồng bội bạc, trừng mắt giận dữ gằn hỏi.
Nhưng đổi lại là khuôn mặt lạnh tanh.
Cô tuyệt vọng rồi.
Người đàn ông này quả thật nhẫn tâm, ầm thầm lừa mình qua Nhật Bản, đột nhiên dỗ ngọt bảo mình ở bên đó, thì ra đây là khuôn mặt thật của anh ta.
Nhắn tin ngọt ngào, hôm qua còn ân ái dỗ dành mình, trong khi đã rình ran tái hôn, mình chưa chết mà phà đã đổi bến.
“Yên Chi… thật ra tôi muốn tốt cho em! Sợ em tổn thương!” Mặc Đình Ngôn ôm cô vợ nhỏ, ngõ lời dỗ dành, cô gạt tay hắn ra, nhìn đôi mắt đen láy của hắn, trầm giọng hỏi:
“Tổn thương? Vậy sao anh cưới cô ta?”
“Cô ấy có thai rồi! Hôm đó anh xỉn, tỉnh lại thì…”
Những lời vừa thốt ra khiến cô sốc tận não, chao đảo không tin nỗi những gì tai mình nghe được.
Cô cắt ngang lời hắn: “Anh im đi!”
Cô khóc nấc hỏi: “Thế còn con của chúng ta.”
“Nó không phải con anh!!!”
- “Chát.”
Bạch Yên Chi tát vào mặt hắn một cái đau điếng, hắn nghiến ra, bấu chặt đôi gò má nữ nhân nâng lên cao, gầm giọng:
“Tôi nhịn cô đủ rồi, đừng hở cái là đánh tôi, từ nãy giờ tôi nhượng bộ cô lắm rồi! Muốn trèo lên đầu tôi ngồi à?”
“Tư cách gì mà đòi cha cho đứa con nghiệt chủng đó hả? Tôi cho cô giữa lại nó, là phúc phần của cô rồi.”
Bạch Yên Chi gạt tay hắn ra, mím chặt môi đau đớn trong lòng.
“Anh hở cái là đề cao bản thân, vị tha bao nhiêu, rộng lượng ra sao? Sao anh không lấy dao đâm nó chết luôn đi!”
- “Rắc.”
Hắn siết muốn vỡ nát bàn tay nhỏ bé, âm thanh phát ra răng rắc, khoé mắt nữ nhân lệ trào ra, cô thiều thào nói:
“Anh có ngon giết tôi luôn đi!”
“Cô đừng thách tôi!” Mặc Đình Ngôn vừa nói dứt lời đã vắt cô lên vai mang ra xe, mặc kệ đối phương có kháng cự đánh đấm vào lưng hắn ta.
Ném cô vào ghế sau xe, gài dây an toàn chỉnh tề.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Phá thai!”
Hắn híp mắt lạnh buông hai chữ, khiến Bạch Yên Chi kinh hãi, xe cũng lao nhanh trên đường khuya hoang vắng, tiếng động cơ xe Bugatti in ỏi…
[…]
“Thực hiện đi!” Lạc Viễn Đông đứng trên ban công một toà nhà cao tầng nhìn xuống đường phố nhộn nhịp.
[Vâng!]
Lạc Viễn Đông cúp máy sau đó cầm lướt ngón tay trên ảnh nền điện thoại, khuôn mặt thanh thuần nụ cười tới của đôi trai gái tuổi học trò.
Chính là bức ảnh chụp tốt nghiệp cấp hai giữa Lạc Viễn Đông và Từ Vương Hinh.
“Vương Hinh, anh sẽ đòi lại những gì Mặc Diệu đã gây ra cho em!”
Lạc Vy cũng nghe lời cha mình sai biểu, thuê khách sạn ở gân căn biệt thự riêng của Mặc Đình Ngôn, vì yêu Mặc Đình Ngôn cô phải ra tay tàn độc thôi.
Lạc Vy đứng trên ban công nhìn xuống ngôi biệt thự xa hoa, đèn sáng choang lộng lẫy, biệt thự này xây dựng theo phong cách cổ điển hoàng gia.
Tuy nhiên nó là căn cứ bí mật của Mặc Đình Ngôn..