Lý Thanh Chiếu nổi giận rồi!
Vương Thắng thật quá đáng, đã làm mất mặt nàng lại còn tùy tiện như vậy. Thi xã hôm nay là Lý Thanh Chiếu khởi xướng, vốn cũng không muốn mời người này, chỉ là nghĩ tới nếu mời người khác mà không mời y, khó tránh thể diện khó coi.
Vả lại Vương Phủ chính khí kiêu ngạo, Lý Thanh Chiếu cũng lo lắng, nếu vì chuyện này mà đắc tội với Vương Phủ thì sẽ liên lụy tới Triệu Minh Thành.
Cho nên, nàng mới bất đắc dĩ phát tấm thiệp, không ngờ...
Lý Thanh Chiếu sáng tác lời từ sầu triền miên, nhưng trong thâm tâm lại rất rắn rỏi.
Ta kính thúc phụ ngươi, cho nên mời ngươi đến, nhưng ngươi lại quấy rối ta, chẳng lẽ ta trị không được ngươi sao?
Lý Thanh Chiếu vỗ một bàn tay lên án:
- Vương Thắng, Tiểu Ất là khách ta mời đến, hôm nay ngươi thật sự là quá càn rỡ! Trong này là Thụy Thánh viên, không phải nhà ngươi. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, một cô gái yếu ớt như ta thì không trừng trị được ngươi sao?
- Cửu ca, ai dám ngông nghênh, thì động thủ cho muội.
Lý Thanh Chiếu phát hỏa như vậy, Triệu Đa Phúc sớm kìm nén đầy bụng, lúc này đột nhiên giãy thoát khỏi tay của Triệu Phúc Kim, hét lên lập tức nhảy ra, giống như con mèo nhỏ nổi giận xông tới trước mặt Vương Thắng đó, một quyền đánh lên mặt Vương Thắng.
Vương Thắng bị đau, cũng không thấy rõ nàng liền giơ tay liền đẩy ngã Triệu Đa Phúc xuống đất.
Đợi lúc y thấy rõ, lại ngây người ra!
Không ngờ y đánh Nhu Phúc Đế Cơ?
Tuy nói thúc phụ y quyền thế ngút trời, cả Ảo Tướng Đồng Quán và Công Tướng Sái Kinh đều bị đánh ngã, nhưng không có nghĩa là Vương Phủ thật sự có thể muốn làm gì thì làm. Quan gia là niệm tình người xưa, cho nên có chút dung túng cho Vương Phủ. Nhưng Vương Thắng lại không coi Mậu Đức Đế Cơ ra gì, dù sao đó là con gái đã xuất giá rồi, hơn nữa còn gả cho lão vật Sái Kinh đó.
Nhưng Triệu Đa Phúc lại là con gái được Quan gia yêu quý nhất.
Vậy mà hôm nay y lại đẩy ngã Triệu Đa Phúc, trong đầu y lập tức trở nên trống rỗng.
Ngọc Doãn ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, thấy Triệu Đa Phúc bị đẩy ngã, vội lăng người lên, ôm Triệu Đa Phúc vào lòng, thân hình xoay tại chỗ rồi sau đó nhẹ nhàng đặt Nhu Phúc Đế Cơ xuống đất.
- Vương Thắng, ngươi thật to gan!
Ngọc Doãn tức giận quát, làm Vương Thắng hồn bay phách lạc.
Không chờ y tỉnh hồn lại, Ngọc Doãn liền bổ nhào tới gần trước. Không sai, một tay Ngọc Doãn hoạt động không thận tiện lắm, nhưng không có nghĩa là hắn không có sức lực, chỉ thấy hắn cong khuỷu tay lên thoắtt cái đánh ngã Vương Thắng xuống đất, rồi sau đó nhấc chân dẫm lên y.
Cái chân đó dẫm lên người Vương Thắng, thì giống như một ngọn núi to đè lên y.
Vương Thắng bị đánh mặt đầy máu, muốn giãy giụa lại không động đậy được...
Lúc này, một gã thanh niên tráng kiện bên hồ tới đánh mấy tùy tùng của Vương Tháng gãy xương cốt. Còn thị vệ nhận được tin, cũng ùa kéo tới, từng người rút binh khí ra muốn xông lên trước.
- Tất cả dừng tay lại!
Mậu Đức Đế Cơ đứng ra lớn tiếng quát:
- Kéo mấy thứ chướng mắt này ra ngoài, ném vào đại lao phủ Khai Phong... phái người nói cho Thái Mậu, bảo y “chăm sóc” cho tốt mấy tên này. Ta không muốn nhìn thấy bọn họ xuất hiện trong thành Đông Kinh nữa.
Thái Mậu, đó là Phủ doãn phủ Khai Phong mới nhậm chức.
Lúc trước gã đi theo Sái Kinh, cho nên mới được trọng dụng.
Bây giờ tuy Sái Kinh không thể so trước đây, nhưng dư uy vẫn còn. Càng quan trọng là, Sái Kinh và Vương Phủ không có qua lại, hơn nữa còn bị Vương Phủ hãm hại mấy lần, sao có thể dễ dàng buông tha mấy gã này. Có thể tưởng tượng, những người này vào phủ Khai Phong, tất nhiên là lành ít dữ nhiều. Cho dù Mậu Đức Đế Cơ và Sái Điều có mâu thuẫn, nhưng dù sao Đế Cơ cũng là con dâu Sái Kinh.
Bọn thị vệ thấy Mậu Đức Đế Cơ ra mặt, liền thu lại binh khí, thuần thục kéo tùy tùng của Vương Thắng khỏi ao sen.
- Tiểu Ất, kính xin tha cho y!
- Tỷ tỷ, y đánh muội, sao có thể tha cho y đi?
- Bất luận nói thế nào, y cũng là con cháu Vương tướng, cũng nên nể mặt Vương tướng... Nhưng chuyện hôm nay, ta nhất định bẩm báo phụ hoàng. Về phần phụ hoàng có truy cứu không, thì ta không biết trước được, Vương nội nha, xin đi đi, trong này không hoan nghênh ngươi
Trong mắt Triệu Phúc Kim lóe lên một chút ánh sáng lạnh lẽo, làm Vương Thắng không khỏi run sợ cả người.
Y bò dậy, hung hăng liếc nhìn Ngọc Doãn một cái, quay đầu muốn mang Hoa Mai Lạc Cầm đi.
Nhưng nghe Mậu Đức Đế Cơ nói:
- Đàn này ngươi đã thua Tiểu Ất, nếu ngươi còn cần hai cánh tay này, thì đừng chạm vào nó nữa.
- Ta...
- Về thắng bại hôm nay, chư vị đang ngồi đều có thể làm chứng.
Đàn nghệ không cần gì khác, thắng chính là thắng, thua chính là thua! Đám người như ngươi, thật sự là làm ô uế tuyệt thế danh cầm này. Còn không cút đi cho ta, nếu để ta nhìn thấy ngươi nữa, nhất định lấy mạng của ngươi. Lúc đó, cả thúc phụ ngươi nói tình cũng vô dụng.
Triệu Phúc Kim lần này nổi giận, lại làm cho Vương Thắng không dám dừng lại ở đây nữa.
Y xám xịt, ảo não chạy ra đình nhỏ, vẻ kiêu căng như trước không còn nữa...
Lý Thanh Chiếu đi lên trước:
- Tiểu Ất, hôm nay mời ngươi đến, ta vốn có ý khác.
Tuy nhiên khi nghe tiếng chí thanh của ngươi, ta cũng coi như hiểu tính cách của ngươi. Ta không biết nên nói thế nào mới phải, nhưng xin ngươi nể tình Mã nương tử năm đó từng chiếu cố ngươi. Tỷ ấy là một cô gái, dù là đông gia của lầu Phong Nhạc, nhưng đôi khi cũng là bất đắc đắc dĩ, kính xin ngươi đừng so đo với hành động vô lễ trước đó của Bạch Thế Minh nữa. Sau khi Mã tỷ tỷ trở về, đã nghiêm khắc phạt hắn rồi.
Lầu Bạch Phàn, Mã nương tử?
Ngọc Doãn bừng tỉnh!
- Lý nương tử không cần phải nói nữa. Tiểu Ất và lầu Phong Nhạc cũng không có vướng mắc oán hận.
Cô ấy tuy có chiếu cố ta, nhưng ta bán khúc phổ đó cho cô ấy, tuy giá cả hai ngàn quan nhưng đã trả ân tình đó rồi. Về Bạch Thế Minh... ha ha, ta càng không để trong lòng, ngày mai ta rời khỏi Đông Kinh rồi nên sẽ càng không tìm Mã nương tử gây phiền phức.
Ngọc Doãn nói thì như vậy, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra, trong lòng hắn đang có oán khí.
Lý Thanh Chiếu do dự một chút, vốn không muốn xem vào chuyện này, nhưng nghĩ tới phần tĩnh nghĩa của Mã nương tử và cô, vẫn không kìm được nói:
- Ta nghe nói lầu Phan cũng ra giá cao mua khúc phổ đó, không biết là khúc phổ nào? Có thể tiết lộ một chút không?
Ngọc Doãn sẽ không qua lại với lầu Phong Nhạc nữa.
Mặc dù lầu Phong Nhạc chặt đứt làm ăn thịt chín của nhà hắn nhưng cũng không gây ra ảnh hưởng lớn.
Mà nay nghe nói cửa hàng của Ngọc Doãn ngoài cung ứng cho lầu Bạch Phàn ra còn cung ứng thịt chín cho ba cửa hàng tửu lầu khác. Đặc biệt là lầu Thiên Kim Nhất Tiếu và lầu Phan, gần như kinh doanh thịt chín thịt sống đều giao cho Ngọc Doãn. So sánh, làm ăn của lầu Phong Nhạc, thật là không quan trọng. Càng không nói, còn có mấy tửu lầu cửa hàng chính Cao Dương cũng đã qua lại với Ngọc Doãn. Cho nên Ngọc Doãn bây giờ đã không còn là Ngọc Tiểu Ất bị Quách Kinh làm cho sứt đầu mẻ trán nữa, hắn đã có đủ sức lực rồi.
Nhưng xuất phát quan hệ với bạn tốt, Lý Thanh Chiếu vẫn là hy vọng có thể hỏi thăm một chút tin tức.
Ngọc Doãn nghe xong lại cười:
- Không phải Tiểu Ất không nể mặt Lý nương tử, thật sự là phổ khúc này giao ra, Tiểu Ất không tiện nói gì thêm, duy nhất có thể nói với Lý nương tử chính là toàn bộ phổ khúc này đều do ta chỉnh sửa, từ khúc đều xuất từ tay ta.
Về nội dung, tới lúc đó Lý nương tử tự nhiên sẽ biết
Mã nương tử không cần ta biên sửa, Tiểu Ất cũng vui mừng thanh nhàn... Nhưng Tiểu Ất còn có câu nói xin Lý nương tử chuyển lời: Cần Tiểu Ất thì thắng, không cần Tiểu Ất, ta cũng không thấy tiếc, mà đó là tổn thất của Mã nương tử. Nói đến thế thôi, sáng mai Tiểu Ất còn phải lên đường, xin cáo từ trước!
Từ sau khi giải quyết xong phiền phức của Quách Kinh, khí thế này của Ngọc Doãn càng ngày càng mạnh mẽ.
Cho nên Lý Thanh Chiếu sau khi nghe xong, đành liên tục lắc đầu, không biết có nên giữ Ngọc Doãn lại không, mà cũng không biết nên nói gì thêm.
Ngọc Doãn, thật sự đã nể mặt mình.
Lý Thanh Chiếu cũng không phải là không biết người tốt xấu, nên nàng biết nếu truy cứu tới cùng, chỉ sợ sẽ làm tình cảm này lạnh đi.
- Nếu đã như vậy, thì đợi Tiểu Ất trở về, hãy bàn tiếp.
- Cáo từ!
Ngọc Doãn xoay người, hướng về phía Mậu Đức Đế Cơ và Nhu Phúc Đế Cơ từ biệt.
Chỉ là hắn không có chú ý tới trong ánh mắt Nhu Phúc Đế Cơ nhìn hắn đã ẩn chứa bao điều mà không thể diễn tả thành lời.
- Thật là mất hứng, vốn thi xã rất tốt, lại bị thằng khốn đó làm mất hứng.
Lý Dật Phong không đi về cùng Ngọc Doãn, nhìn mọi người hứng thú rã rời ở bên cạnh châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, y lặng lẽ đi tới bên cạnh Lý Thanh Chiếu, đưa tờ giấy thác ấn của Ngọc Doãn cho Lý Thanh Chiếu, và nói rõ tình hình.
- Tám thước một tấc?
Lý Thanh Chiếu nghe xong cũng nhất thời kinh ngạc.
- Sao có thể thế này, đàn tám thước một tấc sao có thể gảy được?
- Ta cũng không rõ, chỉ là sau khi Tiểu Ất mua được, giống như có được chí bảo.
Ta lật tra điển tích, đàn đó phải là vật phẩm triều Chu, nhưng cụ thể là lai lịch gì, lại thật sự không rõ lắm.
Dưới long trì có khắc chữ, đáng tiếc lại không nhận ra được.
Cho nên ta thác in ra, xin Lý nương tử giám định, nói không chừng có thể tìm ra manh mối.
Lý Thanh Chiếu bác học đa tài, tinh thông thi từ âm luật, yêu thích vật kim thạch, đối với văn tự Tiền Tần thì càng vô cùng say mê.
Nàng nhận lấy bản dập này, sau khi nhìn lướt qua, chân mày hơi chau lại.
- Cái này giống như kim văn triều Chu, nhưng nhất thời vẫn không thể xác định, phải sau khi trở về kiểm tra điển tích mới có thể biết lai lịch.
- Như vậy, làm phiền Lý nương tử.
Hai người đang nói chuyện, lại chợt nghe thấy Triệu Đa Phúc thét lên kinh hãi.
- Sao Ngọc Tiểu Ất lại quên để quên cầm ở chỗ này?
Mọi người nghe thấy, nhìn theo hướng tay Triệu Đa Phúc chỉ, thấy cây Hoa Mai Lạc Cầm vẫn ngay ngắn bày trên bàn.
- Ta đi đưa cho hắn!
- Khoan đã!
Cao Nghiêu Khanh đột nhiên mở miệng:
- Đàn này tuyệt đối không thể tặng cho Tiểu Ất.
- Tại sao?
Cao Nghiêu Khanh thở dài:
- Nếu Tiểu Ất thật sự mang đàn đi, chỉ sợ mới thật là chuốc lấy tai họa!
Nghe nói, đàn này được Vương tướng công thích nhất, tuy nói Vương Thắng thua Tiểu Ất, nhưng truy tới cùng, chỉ sợ Tiểu Ất ăn không nổi.
- Y dám
Triệu Đa Phúc giận tím mặt.
Không ngờ Triệu Phúc Kim lại nói:
- Tam Lang nói không sai... Vương tướng công ở một ngày thì Tiểu Ất cũng không thể có được đàn này. Nói vậy chắc hắn cũng rõ, bằng không sao có thể để đàn ở đây? Nghe nói, từng có người muốn lấy một trăm ngàn quan mua đàn này mà không được. Nếu Tiểu Ất mang về nhà, mới thật sự sẽ có tai họa. Đàn này tuyệt không thể để Tiểu Ất sở hữu, còn phải nghĩ cách khác.
- Cách gì?
Triệu Đa Phúc vẻ mặt mờ mịt.
Còn Triệu Phúc Kim lại khì khì cười:
- Phụ hoàng say mê âm luật, rất thích thu thập danh cầm.
Huyên Huyên, sao muội không tặng đàn này cho phụ hoàng, còn nói rõ lai lịch của đàn này, chắc chắn phụ hoàng sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho...
Hì hì, không phải nói Tiểu Ất gia cảnh không tốt sao? Thưởng cầm này cho Tiểu Ất, xem ai còn có thể gây phiền phức cho Tiểu Ất nữa.
Cao minh, thật sự là cao minh!
Lý Dật Phong nghe thấy, không khỏi âm thầm vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Người ta nói Mậu Đức Đế Cơ thông minh nhất, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Kể từ nay, chẳng những miễn đi tai họa của Tiểu Ất, còn có thể được Quan gia để ý tới. Nếu được Quan gia thích, nói không chừng Tiểu Ất thăng chức rất nhanh!
Lý Thanh Chiếu bên cạnh, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lại Triệu Phúc Kim.
Chẳng biết tại sao, mặt của Triệu Phúc Kim lập tức đỏ lên!
Lý Thanh Chiếu giật mình, lại thầm kêu: Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà...
Ánh sáng mặt trời, từ chân trời dựng lên.
Lúc Ngọc Doãn mở mắt ra, trời đã sáng rồi!
Ngoài phòng truyền đến tiếng va chạm của gáo chậu, nghĩ chắc là Yến Nô đang bận rộn bữa sáng trong nhà bếp.
Hôm qua sau khi trở về, Ngọc Doãn liền thu dọn ổn thỏa hành lý, ngoại trừ một số quần áo và lương khô ra, còn có một chút ngân lượng.
Yến Nô chuẩn bị một cây côn cho Ngọc Doãn, dùng để phòng thân trên đường.
Hai người ngồi trong sân, vẫn nói tới rất khuya.
Đủ loại chủ đề từ lúc nhỏ tới khoảng thời gian gần đây xảy ra, tựa hồ vẫn nói không hết, tán ngẫu không xong.
Trong lòng lo lắng.
Ngọc Doãn đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng đến rửa mặt.
- Tiểu Ất ca, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, nhanh đến ăn đi.
Yến Nô từ trong nhà bếp đi ra, vẫn là bộ dạng thường ngày, người mặc áo mỏng chấp vá, cầm cái gùi, eo buộc tạp dề.
Nàng trong rất bình tĩnh bưng bữa sáng qua, bày trước mặt Ngọc Doãn.
- Đồ đạc đều thu dọn xong rồi!
- Ừ!
- Ngân lượng chuẩn bị đủ rồi, hôm qua nô ở chợ nhìn thấy một cái túi lưng da trâu nên đã mua, ngân lượng cất bên trong đó rồi. Trong này là chút bạc vụn, còn có hai mươi quan tiền, Tiểu Ất ca đi đường đừng tiết kiệm quá, thấy thức ăn ngon thì mua mà ăn.
Đúng rồi, còn cây côn này nữa!
Đáng tiếc Tiểu Ất ca không chơi được thương bổng, Nô cũng không giỏi về cái này... Nhưng cầm ở trong tay, cũng có thể phòng thân, trên đường phải cẩn thận.
Đây là quần áo tắm thay, phía dưới là đồ lót, bên trên là áo khoác... Còn nữa, nô còn mua hai đôi giày. Ra ngoài cũng phải để ý bề ngoài một chút, giày thì để ở chỗ này. Tiểu Ất Ca lúc lên đường phải để ý nhiều, đừng để mình bị thương.
Trong lời nói Yến Nô, vô cùng bình tĩnh.
Nhưng việc nàng cằn nhằn lải nhải đó lại luôn làm Ngọc Doãn cảm thấy có chút thương xót
Tái sinh tới bây giờ, cùng Cửu Nhi tỷ cãi nhau ầm ĩ, có nhiều điều chưa quen. Nhưng thật sự tới chia ly trong lòng lại cảm thấy không nỡ.
- Nô sẽ không tiễn huynh ra thành, lúc nữa còn phải tới cửa hàng trông nom.
- Cửu Nhi tỷ...
Ngọc Doãn không kìm được kêu một tiếng.
- Được rồi, đừng như vậy, Tiểu Ất ca đại trượng phu, chí tại bốn phương.
Chỉ là ra ngoài mấy ngày thôi, trong nhà nô tự sẽ biết chăm lo tốt. Vả lại còn có An thúc phụ ở đây, sẽ không có chuyện ... Đúng rồi, số thuốc này là của An thúc phụ hốt cho huynh, nhớ phải dùng, ba ngày một lần, nhớ rõ chớ quên thời gian.
- Ừ... Cửu Nhi tỷ cũng phải ở nhà học chữ cho tốt, chờ lúc trở về, nhất định phải thi trường học.
Yến Nô mặt mày rạng rỡ tươi cười:
- Tiểu Ất ca yên tâm đi nhé, đừng quên lúc nhỏ Nô thông minh hơn Tiểu Ất ca.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai người nhìn nhau, bất chợt không nói.
Trong mắt hai người đều thấy được tình cảm đôi bên.
Trong mắt Yến Nô loáng ánh lệ nhưng cố nén không cho chảy xuống...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông lục lạc, là La Đức đang dẫn một con lừa đen tới cửa hội hợp với Ngọc Doãn.
- Vậy, huynh đi đây!
- Ừ!
- Cửu Nhi tỷ cũng phải bảo trọng.
- Tiểu Ất Ca cũng phải bảo trọng mới được...
Ngọc Doãn thật sự là không chịu nổi thống khổ của biệt ly này, cắn răng một cái, mang hành lý lên lưng, cầm lấy côn, liền đi ra ngoài.
La Đức cũng người mặc trang phục mộc mạc, hành lý mang không nhiều đều giắt trên lưng con lừa.
Chào hỏi với Ngọc Doãn xong, hai người liền dắt tay nhau đi.
Đi xa không bao nhiêu, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là Yến Nô chạy ra:
- Tiểu Ất ca, khi nào về nhà?
Ngọc Doãn do dự một chút, quay đầu lớn tiếng nói:
- Cửu Nhi tỷ, lúc hoa Đồ My rơi, là ngày Tiểu Ất về nhà.
Lúc hoa Đồ My rơi...
Đưa mắt nhìn bóng dáng của Ngọc Doãn dần đi xa, nước mắt trong mắt Yến Nô cũng không thể kìm nén được nữa mà lặng lẽ chảy xuống gương mặt.