Ngọc Doãn không nói lời nào mà đứng bên cạnh nhìn hai người Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ! Ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết diễn tả thế nào. Từ sau khi La Nhất Đao xảy ra chuyện, La Đức giống như trở thành một người khác, thay da đổi thành, bất luận làm việc hay là suy nghĩa sự việc, đều lộ ra khí chất điềm đạm chắc chắn, còn âm hiểm hung tợn hơn hẳn bộ dạng lúc trước bị kỹ nữ ở quán Tiêu Tương ức hiếp.
Ừ, chính là âm hiểm hung tợn!
La Đức rất ít nói chuyện, nhưng mỗi lần nói đều có thể nói tới điểm chết.
Loại âm hiểm hung tợn này ẩn chứa trong trầm lặng làm Ngọc Doãn cảm thấy rất khó chịu, giống như... giống như một con rắn độc ẩn núp.
La Đức ẩn chứa răng độc, dùng trầm lặng để mê hoặc người bên cạnh.
Nhưng một khi phát động công kích... tất nhiên sẽ phun ra nọc độc chí mạng.
Người này thật không đơn giản!
Ngọc Doãn không biết La Đức nói gì với hai người Vương Mẫn Cầu, nhưng có thể nhìn ra được hai người thoạt nhìn tựa hồ rất do dự.
Khuôn mặt vốn bình thản, đột nhiên lộ ra dữ tợn.
La Đức thấp giọng nói hai câu với bọn họ, làm sắc mặt hai người lập tức tái nhợt.
Vương Mẫn Cầu do dự một chút, xoay người đi tới người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, áp bên tai nàng nói nhỏ mấy câu.
Người phụ nữ gật đầu, ngồi xổm người xuống, ôm hai đứa trẻ.
Ngọc Doãn nhạy bén cảm thấy người phụ nữ này đàng dùng khóe mắt quét nhìn hắn, ngay sau đó nở cười, nhưng lại không nói.
Ngay lúc này, Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên hai người dưới dẫn dắt của La Đức đi tới trước mặt Ngọc Doãn.
Chỉ thấy hai người đùng đẩy nhau, hướng về phía Ngọc Doãn khom lưng cúi đầu:
- Tiểu nhân bái kiến đại quan nhân, sau này vẫn mong đại quan nhân chiếu cố hơn.
Ngọc Doãn chân mày nhảy dựng nhìn về phía La Đức.
La Đức khẽ mỉm cười, hướng về phía Ngọc Doãn gật đầu, ý là nói: yên tâm, đều làm xong rồi!
- Hai người các ngươi suy nghĩ xong rồi, thật muốn theo ta không?
- Tiểu nhân vốn là cái mạng thối nát, nếu không phải những đứa con này vướng bận thì sớm đã gây ra tội lớn thiên hạ. Hôm nay được đại quan nhân nhắc nhở, tiểu nhân có thể có một con đường sáng, sao có thể không thật tâm đi theo? Chỉ mong đại quan nhân đừng làm khổ những đứa trẻ này.
Người này đúng như La Đức nói là tên có tình nghĩa.
Ngọc Doãn gật gật đầu, từ trong ngực móc ra ba quan tiền, liền đưa cho Vương Mẫn Cầu.
- Cầm trước đi mua chút thức ăn, để trẻ con và mấy người phụ nữ đầy bụng... Ở chỗ ta cũng không có gì tốt , những điều nên nói, chắc hẳn Đại Lang đều đã nói rồi. Đông Kinh sinh sống không dễ, các ngươi tự làm cho tốt, tới chỗ đó tự sẽ có người đón tiếp các ngươi. Chuyện khác càng không nói rườm rà nữa, chỉ một câu, sau khi tới phủ Khai Phong thì làm việc cho tốt.
Trước đây làm những gì ta không muốn biết, càng không muốn truy cứu.
Nhưng nếu các ngươi tới Đông Kinh vẫn không thành thật, tự sẽ có người thu dọn các ngươi, làm các ngươi sống không bằng chết...
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám!
Hai người liên tục không ngừng tạ ơn, lại liên tục hành lễ với Ngọc Doãn.
- Đại Lang, rốt cuộc đệ nói gì với hai người họ.
Trên đường trở về miếu Long Vương, Ngọc Doãn không kìm được hiếu kỳ hỏi dò La Đức.
Về phần đám người Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên đó không có Ngọc Doãn trở về theo. Theo ước hẹn của hai bên, đám người Vương Mẫu Cầu sẽ cầm tín vật của Ngọc Doãn đi tới Đông Kinh tìm Dương Tái Hưng báo danh. Chỉ là Ngọc Doãn vô cùng kỳ lạ, rốt cuộc La Đức nói những gì với Vương Mẫn Cầu? Mà lúc tách ra, hai người này đều là bộ dạng cung kính.
- Đệ nói cho bọn họ biết, nếu không làm theo căn dặn, sau khi đưa tới quan phủ sẽ là tội chết.
- Chỉ đơn giản vậy sao? Ngọc Doãn cười nói:
- Những người này nếu dám làm ăn không vốn, sợ sớm nhìn ra sống chết.
Ta ngược lại cảm thấy, nếu thật sự chết rồi đối với bọn họ chính là một sự giải thoát đấy.
La Đức nói:
- Có lẽ đối với bọn họ là giải thoát, nhưng đối với những phụ nữ và đứa trẻ đó mà nói mới là bắt đầu của khó khăn.
- Hả?
- Đệ nói cho thằng nhãi đó biết, bọn họ chết rồi, có lẽ rất dễ dàng,
Nhưng ngược lại những người phụ nữ đó sợ phải đưa tới trong giáo phường, làm những chuyện đê tiện nhất... Mỗi ngày bị người ta chà đạp, sống không bằng chết không nói, đứa bé trong bụng hai người phụ nữ đó bắt đầu từ lúc sinh ra, thì chủ định phải trở thành kẻ ti tiện, cả đời không được trở mình. Còn những đứa trẻ đó nếu vận khí tốt có lẽ có thể có chết già. Lúc vận khí không tốt, sợ còn thê thảm hơn những người phụ nữ đó.
Ha ha, Vương Mẫn Cầu, Hoắc Kiên này cũng xem là người có tình nghĩa, bằng không tuyệt nhiên sẽ không dẫn một đám ô hợp trốn trong khe núi này sinh sống. Những người này là chủng người Đoạn Câu Bi, nếu đều chết rồi người Đoạn Câu Bi cũng tuyệt chủng luôn.
Ngọc Doãn nghe vậy lập tức cười khanh khách.
- Như vậy thì khuất phục hay sao?
La Đức cười ha ha:
- Tiểu Ất ca, một bên là đường sống, một bên là đường chết, huynh nói bọn họ sẽ chọn con đường nào?
Đệ nói với Vương Mẫn Cầu, đệ biết lai lịch của bọn họ.
- Nếu không thành thực, liền bảo người đào mộ tổ của bọn họ, ném hài cốt của tổ tông bọn họ tới hoang dã, hài cốt sẽ không còn nữa.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, nhìn La Đức, hồi lâu không nói.
- Đại Lang, ngươi thật sẽ làm như vậy sao?
- Nếu bọn họ dám gạt đệ, đệ sẽ làm như vậy.
La Đức nói là gió nhẹ mây bay, nhưng sự ác độc ẩn trong xương cốt đó vẫn là lộ ra không sót.
Người này thật sự thay đổi rồi!
Ngọc Doãn không khỏi cảm thán, nhưng lại cảm thấy vui.
La Đức lòng lang dạ sói như vậy, chắc chắn sau khi tới Thái Nguyên, có thể gây nên sóng gió, không cần La Nhất Đao lại phí lòng.
Sau khi về tới miếu Long Vương, Ngọc Doãn liền đi tới mười mấy đạo phỉ đó.
La Cách có chút không vui lắm, nhưng được Ngọc Doãn khuyên bảo một phen nên rất nhanh cởi bỏ khúc mắc. Nghĩ y chỉ là một giải soa, ở Hà Âm này cũng không có người quen nào. Như La Đức nói, đem đám người Vương Mẫn Cầu này đưa cho quan phủ, chỗ tốt nào tới lượt y? Chỉ sợ chờ lúc y áp soa La Nhất Đao từ Thái Nguyên trở về, sớm đã bụi trần rơi xuống đất rồi.
Cứ như vậy, chẳng thà bán mặt mũi cho Tiểu Ất.
Ngọc Doãn hôm nay coi như là người có tiếng tăm của phủ Khai Phong, con người lại hảo sảng, dù sao cũng sẽ không chặt đứt chỗ tốt của y.
Về bên phía Lãnh Phi, càng dễ nói chuyện. Y và Thạch Tam quan hệ rất tốt, cũng nghe Thạch Tam nói qua, Ngọc Doãn ở trong phủ Khai Phong có một chút môn lộ. Nếu chỗ tốt, tới lúc đó Ngọc Doãn giúp y chu toàn một chút, được lợi ích hơn xa mười mấy đạo phỉ này. Cho nên nếu La Cách không lên tiếng, Lãnh Phi càng sảng khoái, tất cả giao cho Ngọc Doãn làm chủ.
Đêm đó, mọi người nghỉ lại trong miếu Long Vương.
Đêm nay cũng không có tình hình gì đặc biệt xảy ra, cũng có lẽ trải qua một ngày bôn ba.
Hơn nữa một trận đánh nhau sau giờ ngọ, mọi người đều trở nên mệt mọi vô cùng. Ngọc Doãn dùng một viên thuốc của An Đạo Toàn đặc chế cho hắn, ngồi xếp bằng tu luyện bên điện thờ. Do hắn đi Thái Nguyên cần thời gian hai tháng, ít nhất phải chậm trễ hai lần ngâm cường cân cường tráng cốt tán. Vì thế An Đạo Toàn liền chuyên chế ra cường cân cường tráng cốt đan, ba ngày một lần, có thể bù lại thiếu sót hai lần trước.
Mà Ngọc Doãn đối với cái này cũng vô cùng chú ý!
Sau hừng đông, đám người Ngọc Doãn lại lên đường.
Nhưng lúc bọn họ ra khỏi miếu Long Vương, lại nhìn thấy hai người Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên dẫn người Đoạn Câu Bi tới đưa tiễn.
- Sau khi đại quan nhân đi, chúng tiểu nhân cũng phải lên đường đi Khai Phong rồi.
Chỉ là Biện Khẩu đó rất không thông đường, mỗi lần qua sông cũng vô cùng phiền phức, có lúc thậm chí có thể phải chờ một hai ngày.
Tiểu nhân ở Biện Khẩu có một người bạn, chuyên làm nghề đưa đò.
Người này được người giang hồ gọi là Lãng Lý Bạch Điều, Điền Hành Kiến, cũng có người gọi huynh ấy là Thất Thập Nhị Lang. Đại quan nhân có thể tới bến sông Trần gia Biện Khẩu tìm huynh ấy, chỉ cần báo tên tuổi của tiểu nhân, huynh ấy tự nhiên sẽ tận lực giúp đỡ. Tiểu nhân nghe người ta nói, bây giờ Hà Đông hỗn luạn, sau khi đại quan nhân qua sông, vẫn phải cẩn cận thêm mới được... Nghe người ta nói hảo hán của Lục Lâm đo Hà Đông cực kỳ lợi hại.
Vương Mẫu Cầu nói vô cùng thành khẩn, làm tâm tình của Ngọc Doãn thoáng chốc thoải mái rất nhiều.
Hắn gật đầu:
- Ý tốt của Vương Tam Lang, ta xin nhận.
- Như vậy, thì cung kính tiễn đại quan nhân!
Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên dẫn hơn ba mươi người Đoạn Câu Bi ở bên đường chắp tay đưa tiễn.
Ngọc Doãn lại dặn dò hai người họ mấy câu, lúc này mới nắm lấy đầu dây con lừa, cùng đám người La Nhất Đao cùng lên đường.
- Tam Lang, thật phải đi phủ Khai Phong sao?
Sau khi hình bóng của đám người Ngọc Doãn biến mất, Hoắc Kiên đột nhiên mở miệng hỏi:
- Đệ hà tất đối xử tốt với những người này? Theo ta cứ giao bọn họ cho Thất Thập Nhi Lang, để Thất Thập Nhị Lang mời bọn họ ăn há cảo trên sông lớn, không phải tốt hơn à?
- Ca ca nói sai rồi. Tiểu Ất ca tha chúng ta một lần, còn chỉ ra con đường sáng cho chúng ta, sao có thể làm chuyện quên ân phụ oán đó? Vả lại, người qua Đoạn Câu Bi càng ngày càng ít, cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng khó khăn.
La Đại Lang nói không sai, người chuyển sống, cây chuyển chết...
Cứ khăng khăng bám trụ Đoạn Câu Bi này, ngược lại chi bằng ra ngoài tìm con đường sống. Trước đây không có môn lộ, nhưng hôm nay có môn lộ rồi thì không thể bỏ qua. Nghe La Đại Lang đó nói chuyện, hẳn cũng không phải hạng người đầu đường xó chợ, nếu huynh ấy giúp Tiểu Ất ca nói chuyện, vậy chứng tỏ Tiểu Ất ca không phải người bình thường. Chúng ta tới Đông Kinh, chỉ cần làm cho thật tốt, chẳng lẽ còn sợ không sống nổi sao?
Không nghĩ cho chúng ta, cũng nên nghĩ cho vợ của huynh, còn đứa bé trong bụng của vợ huynh, chúng ta cũng phải liều một phen. Ca ca chẳng lẽ lại hy vọng con mình sau này sẽ giống như chúng ta, làm cái nghề không có đường lui này sao?
Vương Mẫu Cầu nói một phen, nói làm Hoắc Kiên á khẩu không nói
Tuy gã lớn tuổi hơn Vương Mẫu Cầu, nhưng nhiều lúc, vẫn nghe theo chủ ý của Vương Mẫn Cầu.
Quay đầu lại nhìn người phụ nữ mang bụng to cách đó không xa, Hắc Kiên không khỏi thở dài một tiếng, cười khổ gật đầu.
- Nếu Tam Lang nếu đã nói như vậy, chúng ta đi Đông Kinh, đi một chuyện.
Màn thảo luận của hai người Vương Mẫu Cầu và Hoắc Kiên , Ngọc Doãn đương nhiên không thể biết được.
Sau khi ròi khỏi miếu Long Vương, đoàn người ăn ở ngoài trời, lúc buổi trưa ngày thứ hai thì tới Biện Khẩu. Quan độ Biện Khẩu lúc này người người đông đúc. Ở đây là sông Câu Liên, nơi giao nhau giữa đông lộ và Kinh Tây lộ , người xe lui tới nhiều vô số kể.
Thoáng nhìn đội ngũ trên bến xếp như con rồng dài. Ngọc Doãn và La Đức sau khi thương lượng một chút, liền theo lời Vương Mẫu Cầu nói tới Trần Gia Độ. Trần Gia Độ này thuộc phía đông Quan độ Biện Kinh, ước khoảng mười dặm về phía trái. Vốn chỗ này từng là một chỗ thương độ, nhưng sau này cũng không biết nguyên nhân gì dần dần hoang phế, cho tới lúc đám người Ngọc Doãn tới Trần Gia Độ, chỉ nhìn thấy cảnh sắc hoang tàn. Trên mặt sông chỉ có mấy con thuyền nhỏ, vô cùng vắng vẻ cô liêu. Mà trên Biện Khẩu lại đang ngồi mấy người đàn ông mặc trang phục người chèo thuyền đang cười nói trò chuyện
- Xin hỏi, Thất Thập Nhị Lang có ở đây không?
Ngọc Doãn đi lên trước, lớn tiếng hỏi.
Nhưng mấy người chèo thuyền đó lại không có để ý vẫn tự nói chuyện như trước.