Liên tiếp vài ngày trời u ám, mưa phùn lả lướt.
Đường phố thành Khai Phong bởi vì trời mưa mà vô cùng lầy lội. Cũng hết cách, đường phố Khai Phong này ngoại trừ Ngự nhai và mấy đại lộ ra thì hầu hết không bằng phẳng lắm. Cũng ví dụ như đường cái ở phía đông lầu Phan đỉnh đỉnh đại danh cùng vì nhiều nguyên nhân mà gập ghềnh hẹp, mặt đất lại cao thấp không phẳng thật trái ngược với danh tiếng của nó.
Đây chính là Đông Kinh!
Xa không có thời Thịnh Đường, Lạc Dương Đông Đô và Tây Kinh Trường An khí thế hào hùng, thêm nữa là một
Cũng may mùng bốn tháng tám thì trời hết mưa.
Cho nên đến ngày mùng tháng cuối cùng đã thấy mặt trời ló ra chiếu ánh nắng lên thành Khai Phong.
Sáng sớm, bên ngoài ngõ Quan Âm vô cùng náo nhiệt.
Từng xe ngựa nườm nượp tới, Yến Nô ngồi trên xe tươi cười rạng rỡ.
Tuy rằng không phải dời nhà mới, nhưng chỗ này sau khi sửa chữa lại cũng chẳng khác gì nhà mới.
Lần đầu tiên Yến Nô nhìn thấy nhà mới hoàn công đã kích động rơi nước mắt. Đây là nhà của nàng, từ nay về sau sẽ sống ở nơi này, chăm lo việc nhà vì Tiểu Ất ca, sống chết vì Tiểu Ất ca. Điều này sao nàng không vui sướng chứ?
Ngồi trên xe mà Yến Nô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Sau lần Ngọc Doãn bị Lý Bảo đánh thua thì cả người như thoát thai hoán cốt, thay đổi tình tình làm nàng gần như nhận không ra.
Thậm chí có lần nàng nghĩ hay là Tiểu Ất ca bị quỷ quái nhập thân.
Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, ý nghĩ này cũng dần dần phai nhạt, đến bây giờ thì đã tan thành mây khói.
Xe bò dừng ở ngõ Quan Âm, Yến Nô thả người nhảy xuống, đứng cửa ngõ nhìn vách tường trắng tinh, cánh cửa cao ngất, không hiểu tại sao nước mắt nàng lại rơi xuống, cả người như mất hồn.
- Cửu Nhi tỷ, chúng ta về nhà rồi!
Ngọc Doãn dắt Ám Kim đi đến bên cạnh Yến Nô.
Nhìn tòa nhà này đột ngột mọc lên trong ngõ nhỏ sâu, trong thâm tâm hắn cũng có nhiều lời cảm thán khó nói.
Đúng lúc này, chợt nghe trong viện vọng ra tiếng pháo.
Chỉ thấy ánh lửa tỏa sáng, những mảnh giấy đỏ bay đầy trời như hồ điệp.
Là Lăng Uy!
Lăng Chấn đã làm rất nhiều pháo cho Ngọc Doãn. Nhiều tiếng pháo cũng thể hiện cuộc sống sau này hạnh phúc. Yến Nô và Ngọc Doãn nhìn nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười. Hai người nắm tay nhau đi vào ngõ nhỏ, sau lưng họ, đám người Cao Sủng hoan hô, hò hét, cảm giác giống như hôn lễ ở đời sau, chúc phúc cho vợ chồng Ngọc Doãn.
Đây thật đúng là một buổi hôn lễ!
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, kéo tay Yến Nô bước vào trong đình viện.
Đồ dùng trong nhà đã sắp đặt thỏa đáng. Ngọc Doãn và Yến Nô ở tòa hai tầng chính giữa.
An Đạo Toàn thì ở sương phòng bên trái, hai sương phòng bên phải còn lại để cho người hầu ở.
Mặt phải sương phòng dựa vào cửa lớn là một cái chuồng ngựa được xây dựng vô cùng dụng tâm, trong chuồng ngựa đã chuẩn bị đồ ăn sẵn để Ám Kim dùng ăn.
Mà ở góc bên trái còn có một phòng nhỏ, đó là phòng dược của An Đạo Toàn, Du Thiết dựa theo yêu cầu của Ngọc Doãn đã thiết kế chế tạo ra lò luyện đan đặt ở trong phòng theo hướng dẫn của An Đạo Toàn. Từ hôm nay trở đi nơi này đã trở thành địa bàn của An Đạo Toàn.
Từ Quan Âm viện vọng vang tiếng chuông chiều, dường như là cũng vui mừng Ngọc Doãn vào nhà mới.
Đồ dùng gia đình đã sớm bố trí xong, Ngọc Doãn và Yến Nô đứng ở tầng lầu hai nhìn mọi người bận rộn trong viện. Hoàng Tiểu Thất dẫn theo mấy người bày tiệc rượu dọc theo ngõ nhỏ Quan Âm, vợ Vương Mẫn Cầu thì dẫn một nhóm phụ nữ bận tối tăm mặt mũi quét tước đình viện. Mở tiệc như này phải mời láng giềng ngõ Quan Âm.
Ngoài ra còn có một vài bằng hữu thân cận tới chúc mừng, cũng phải bố trí một bàn trong sân.
Bàn, đối với người thời đại này mà nói tuyệt đối là một chuyện vô cùng quan trọng. Ngọc Doãn và Yến Nô sau khi thảo luận đã đơn giản cho người ở Phan lầu chuẩn bị mấy chục bàn tiệc cơ động, cũng đỡ nhà mình phải phiền toái. Bàn được bố trí xong ước chừng đã qua giờ Thìn, Phan lầu mang tiệc rượu tới lần lượt bày trên bàn, rất náo nhiệt.
Mà lúc này những người khách cũng đã bắt đầu đến.
Người đến chúc mừng đầu tiên là Trần Đông.
Y không mang lễ vật gì, mà đi thẳng vào trong viện chắp tay với Ngọc Doãn luôn miệng nói chúc mừng, mặt mày rạng rỡ.
- Tiểu Ất xây nhà mới sao ta không thể đến chúc mừng?
Ngọc Doãn mỉm cười, kéo Trần Đông:
- Thiếu Dương tới thật sớm.
Hai người thân quen nên không khách sáo gì. Ngọc Doãn cũng biết gia cảnh Trần Đông không khá giả, mặc dù là Thái Học sinh nhưng cuộc sống vẫn rất đạm bạc. Cho nên Ngọc Doãn cũng không đòi hỏi quà lễ của ye, sau khi hàn huyên đôi ba câu thì ánh mắt lướt qua nhìn người đàn ông phía sau lưng Trần Đông.
- Vị này là..
Ngọc Doãn nghi hoặc.
Người đàn ông theo Trần Đông đến ước chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo đường hoàng, thân thể hơi gầy yếu chút.
Thấy Ngọc Doãn hỏi, Trần Đông vội giới thiệu:
- Tiểu Ất, Chính Đạo là bằng hữu tốt của ta, nay làm việc ở trong Đồ Họa viện tại Hàn Lâm. Năm ngoái hắn hoàn thành một bức vẽ làm Quan Gia rất vui, đã đích thân đề bút “Thanh Minh Hà Đồ’. Từ đó về sau hắn về quê thăm người thân, hai ngày trước mới quay lại, tạm thời ở chỗ ta. Hôm nay Tiểu Ất vào nhà mới ta liền dẫn hắn đến....
Trần Đông mặc dù không giới thiệu tên tuổi của người đàn ông này nhưng năm chữ “Thanh Minh Hà Đồ” kia vừa ra khỏi miệng, Ngọc Doãn giật nảy mình bật thốt lên:
- Chẳng phải là Trương Trạch Đoan sao?
Người đàn ông nghe vậy ngẩn ra, vội chắp tay:
- Ta chính là Trương Trạch Đoan, sao Tiểu Ất biết tên ta?
Trần Đông cũng nghi hoặc:
- Đúng vậy, Tiểu Ất biết Chính Đạo sao?
Biết, sao mà không biết chứ!
Ngọc Doãn không kìm nổi cảm thán trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ trịnh trọng.
Ở hậu thế, nhắc tới Thanh Minh Hà Đồ, tất cả phụ nữ và trẻ em đều biết. Kiếp trước Ngọc Doãn cũng rất kính ngưỡng bức họa này, nhưng chưa từng được diện kiến, ai bảo đó là quốc bảo chứ? Cũng chẳng phải kiếp trước Ngọc Doãn chưa từng được thấy, chỉ là tranh vẽ lưu truyền trên thị trường cũng không phải là thực bản. Nay gặp được họa sĩ Thanh Minh Hà Đồ, sao Ngọc Doãn không có cảm xúc chứ?
- Từ xưa cầm họa là những việc phong nhã, tiểu nhân sao không biết...Ồ, Chính đạo là tên của ca ca?
Ngụ ý, những việc phong nhã mọi người đều nhắc tới, cho nên ta cũng đã nghe đến tên tuổi của ngươi.Cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trương Trạch Đoan hiểu ra.
- Vài ngày trước Đại Lang nói với ta muốn ta vẽ một vài bức họa cho Tuần san Thời Đại triều Tống.
Vừa lúc Chính Đạo huynh ở cùng ta, nên bảo hắn làm họa sĩ. Ha hả, Chính Đạo không biết đó thôi, Tuần san thời đại triều Tống là chủ ý của Tiểu Ất, tiền công của ta và huynh đều là do một tay Tiểu Ất đảm nhận, cho nên mới dẫn huynh đến.
Trương Trạch Đoan là một người bảo thủ.
Y sau khi hoàn thành “Thanh Minh Hà Đồ” đã làm việc tại Đồ Họa viện Hàn Lâm. Nhưng rồi sau đó lại rời khỏi Khai Phong, đến khi quay lại thì vị trí của y đã có người đảm nhận, Đồ Họa viện nhất thời chưa bố trí vị trí cho y. Thậm chí ngay cả vị trí ban đầu cũng bị người khác chiếm mất, khiến cuộc sống của Trương Trạch Đoan rất khó khăn, nên mới phải ở cùng Trần Đông.
Nhưng vấn đề là chỗ ở của Trần Đông quá nhỏ.
Một giường một người ngủ còn được, hai người ngủ thì lại không thể.
Thời gian trước thời tiết nóng bức, còn có thể tạm ngủ trên đất, nhưng giờ đã sắp vào giữa thu, ngủ dưới đất cũng không thích hợp. Trương Trạch Đoan ở hậu thế tên tuổi nổi danh, nhưng nay chỉ là một họa sư nghèo mà thôi. Một họa sư giỏi nhưng dù ở trong Hàn Lâm Đồ Họa viện ngoài bổng lộc ra thì không được thêm gì cả.
- Tiểu Ất, ta tìm ngươi thương lượng một việc.
Trương Trạch Đoan có chút câu nệ ngồi xuống, nhìn món ngon trên bàn mà không kìm nổi nuốt nước miếng.
Mà Trần Đông thì kéo Ngọc Doãn ra một góc, thì thầm:
- Chính Đạo huynh ở bên ta thật sự là không tiện lắm. Ngươi cũng biết chỗ ta ở rất nhỏ, căn bản không chứa được hai người. Hơn nữa hoàn cảnh cũng không khá, Chính Đạo huynh lại là người thích yên tĩnh nên thật sự có chút phiền phức. Ta thấy nhà mới của ngươi hình như có phòng trống...
- Ngươi nói là...
Ngọc Doãn lập tức hiểu ý của Trần Đông.
Y dẫn theo Trương Trạch Đoan đến là vì thế.
- Phòng trống nhà ta thì có, sương phòng bên cạnh An thúc phụ vẫn trống.
Chỉ có điều không biết Chính Đạo huynh có quen hay không. Nếu huynh ấy bằng lòng, ta sao có thể cự tuyệt? Chỉ là có một việc cần nói rõ, ta cũng cần thanh tĩnh, không thích quá náo nhiệt. Chính Đạo ca ca có thể ở, nhưng không được dẫn người đến.
Trần Đông nghe vậy lập tức cười rạng rỡ.
- Yên tâm, Chính Đại ở Khai Phong không có bằng hữu gì mấy.
Chỉ cần nói lại với huynh ấy là được, chắc chắn sẽ không quấy rầy sự thanh tĩnh của Tiểu Ất. Tuy nhiên, tiền thuê nhà...ngươi cũng biết, huynh ấy không có tiền nên mới phải ở với ta. Có thể thư thả trước một chút được không, đợi huynh ấy tìm được việc rồi nói sau?
Có lẽ Trương Trạch Đoan chưa phải là danh thần trị thế gì, nhưng trong mắt Ngọc Doãn, đó chính là họa sư cấp tông sư.
- Sao Thiếu Dương lại nói vậy, ta thiếu tiền hay sao?
- Ôi chao, thật tốt quá, nhưng mọi việc cứ nên nói rõ ràng...
Trần Đông nói xong quay người đến chỗ Trương Trạch Đoan thì thầm vài câu. Trương Trạch Đoan sau một lúc do dự thì gật đầu rồi kéo lại Trần Đông đang rời đi, đưa một túi đồ cho Trần Đông. Rồi sau đó y đi theo Trần Đông đến trước Ngọc Doãn chắp tay.
- Tiểu Ất thu nhận giúp đỡ, ta vô cùng cảm kích.
Tuy nhiên Thiếu Dương vừa rồi cũng nói, bạn bè là bạn bè, sự việc cũng nên nói rõ ràng. Ta ở nhà ngươi không có đồng nào, duy nhất thứ đáng giá là năm xưa lúc mới tới Đông Kinh đã sáng tác bức “Kim Minh trì tranh tiêu đồ”. Nếu Tiểu Ất đồng ý, thì gửi tạm chỗ Tiểu Ất, nếu ta có việc làm thì sẽ trả tiền chuộc đồ, không biết là có được hay không?
Kim Minh Trì tranh tiêu đồ?
Ngọc Doãn giật mình.
Đây chính là một trong ba bức họa của Trương Trạch Đoan được bảo tồn ở hậu thế, mặc dù không sánh được với Thanh Hà Minh Đồ nhưng giá trị không hề kém so với tác phẩm Thanh Minh Hà Đồ. Hắn ta lại gửi bức họa này trong tay mình sao?
Ngọc Doãn không kìm nổi nuốt nước miếng, đầu óc lóe lên đột nhiên nói:
- Không biết ca ca có thể cho Tiểu Ất thưởng thức được không?
- Tiểu Ất xem đi.
Ba người bước vào sảnh lầu chính, Yến Nô đang cùng mọi người sửa sang lại phòng.
Ngọc Doãn sau khi giới thiệu xong, Yến Nô nhanh chóng lên lầu hai, trong sảnh đường chỉ còn lại ba người, Trương Trạch Đoan mở bức tranh “Kim Minh trì tranh tiêu đồ” ra, Ngọc Doãn ngừng thở, hai mắt mở to....