- Trưởng lão...
Ngọc Doãn vừa định mở miệng, đã thấy Lỗ Trí giơ tay ngăn lại, đi đến giường thiền, lôi ra một chiếc rương đặt trước mặt Ngọc Doãn.
- Trong rương này là giáp trụ năm xưa ta mặc. Nhìn hình thể của ngươi không khác gì ta lắm, giáp trụ này để chỗ ngươi, ta cũng không dùng nữa, tăng cho ngươi, biết đâu sẽ có lúc dùng đến. Còn có một miếng thẻ bài là năm đó ta theo Công Minh ca ca sử dụng. Có lẽ cũng không dùng đến nữa nhưng tương lai nếu Tiểu Ất ngươi đi Hà Bắc, lục lâm hảo hán mà thấy, có thể sẽ trợ giúp ngươi.
Ha ha, quen biết hai tháng, cuối cùng phải nói lời từ biệt.
Ta uống nhiều rượu của ngươi, chẳng có gì tặng ngươi cả, chỉ có mấy thứ này để lại cho ngươi...
Trong lòng Ngọc Doãn dâng lên sự cảm động.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Lỗ Trí Thâm liền đẩy chiếc rương sang bên hắn, nhét thiết bài vào tay hắn.
- Đi nghỉ thôi, ta uống nhiều rồi, mệt rồi. Ngươi cũng sớm đi trở về đi.
Nói xong, Lỗ Trí Thâm lên thiền giường, nằm xuống kéo chăn ngủ.
Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, Lỗ Trí Thâm làm như vậy, Ngọc Doãn sao không hiểu ý tiễn khách của ông.
Nhìn người đàn ông vạm vỡ nằm xuống giường là ngáy như sấm, trong lòng Ngọc Doãn thấy cay cay.
Nhớ ngày đó, đây cũng là một hảo hán lập thân bằng trên lưng ngựa, nắm quyền, nhưng hiện tại chỉ có thể mai danh ẩn tích, nghèo túng cả đời.
Trí Thâm không cần người thương hại, cái ông cần là tiêu dao và khoái hoạt.
Ông chọn con đường trốn tránh, không ai cản ông được.
Ngọc Doãn chắp tay vái chào Lỗ Trí Thâm, mang theo chiếc rương ra khỏi thiền phòng.
Dừng chân bên ngoài thiền phòng hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài, âm trầm thấp nói:
- Trưởng lão, lên đường mạnh khỏe.
Hắn biết, nhất định Lỗ Trí Thâm có thể nghe thấy.
Từ đó về sau, trên đời sẽ không còn ai là Lỗ Trí Thâm nữa, chỉ còn một Trưởng lão Trí Thâm ẩn trong sơn lâm.
Ngày hôm sau, Ngọc Doãn theo thói quen lại tới cửa viện Quan Âm.
Chỉ có điều khi hắn đang định gõ cửa thì lại rụt tay về, suýt nữa đã quên Lỗ Trí Thâm đã rời khỏi Đông Kinh.
Hắn bồi hồi bên ngoài cửa một lát, rồi xoay người đi về phố Mã Hành.
Mấy ngày đã không đi qua hàng thịt rồi, cũng không biết tình huống bên kia như thế nào.
Từ xa nhìn đã thấy người đến người đi trước cửa hàng thịt, kinh doanh vô cùng thịnh vượng. Ngọc Doãn dừng bước, ngẫm nghĩ một chút, vẫn quyết định không qua đó nữa. Với thân phận của hắn bây giờ, nếu xuất hiện tại cửa hàng thịt, chắc chắn sẽ gây náo loạn. Dù sao kinh doanh rất tốt, cũng không cần hắn lo lắng, Hoàng Tiểu Thất ở đó đủ để xử lý mọi việc rồi.
Hơn nữa, mà nay ai lại dám sinh sự ở cửa hàng Ngọc gia nữa?
Hơn hai tháng tới nay, mỗi ngày đều trôi qua rất vất vả, nhưng vô cùng yên ổn.
Rảnh rỗi vào buổi trưa quả thật là có chút không quen, Ngọc Doãn đi dạo trên đường cái, đầu tiên là đi vào đường cái Phan lầu, từ xa nhìn cửa hàng nha cụ Ngọc Yến, từ lúc Ngọc Doãn giới thiệu tác dụng bàn chải đánh răng, mỗi ngày Yến Nô tặng một ngàn bàn chải đánh răng, người Khai Phong cũng đang dần dần có thói quen sử dụng bàn chải đánh răng.
Đặc biệt Yến Nô đã liên kết với những nhà trọ tửu lầu, sau khi tiến hành mở rộng quy mô thì việc kinh doanh dần dần đi vào quỹ đạo, mỗi ngày sẽ sản xuất ra một vạn bàn chải đánh răng. Và qua thời gian nữa sẽ tiến hành khuếch trương khắp thành Khai Phong.
Theo như lời Yến Nô, việc kinh doanh bàn chải đánh răng vô cùng tốt, đã có khách nhân từ Tây Kinh Lạc Dương tới Khai Phong để mua sắm. Việc kinh doanh như thế, đến tất niên chắc chắn sẽ phát triển cao thêm. Hiện giờ mỗi một bàn chải đánh răng lợi nhuận hơn mười xâu tiền, một tháng cũng thu vào trên dưới ba trăm quan.
So với lò mổ, lợi nhuận này không quá lớn, nhưng là một tay Yến Nô kinh doanh, lo liệu nên nàng vô cùng chú trọng.
Nhìn mọi người bận rộn làm bàn chải đánh răng, Ngọc Doãn cảm nhận được một sự hứng thú tẻ nhạt.
Tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, nhưng ta thì sao?
Tuy rằng ngày nào cũng có nhiều việc để làm, nhưng không biết tại sao, Ngọc Doãn lại cảm thấy chán nản.
Làm nhiều hơn thì lại thế nào?
Qua một năm nữa thì hết thảy đều hóa thành hư ảo.
Bản thân mình thì cực khổ vất vả, lo trước tính sau, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được bánh xe lịch sử.
Rốt cuộc, Ngọc Doãn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ không có sức ảnh hưởng lớn đối với thời đại này. Cảm giác bất lực này khiến hắn cảm nhận được sự mất mát khó hiểu. Dù là xuyên qua thì sao chứ? Cái hắn có thể thay đổi thật sự quá ít.
Nghĩ đến điều này, Ngọc Doãn càng thêm suy sụp.
Sau giờ ngọ, hắn đi đến Hạ Kiều Viên.
Không ngờ Hoàng công tử không đến, chỉ phái người đến nói lại là trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên - ngày tới không thể đến học đàn.
Tuy nhiên, Hoàng công tử vẫn nhắn với Ngọc Doãn: cậu vẫn muốn theo Ngọc Doãn học đàn.
Đợi việc trong nhà ổn định rồi thì sẽ tìm gặp Ngọc Doãn.
- Lần trước Tiểu Ất nói phải đưa ta đi Ngõa tử chơi, đừng quên đấy.
Ngọc Doãn cười cười:
- Xin trả lời Hoàng công tử, nói ta không quên đâu.
Lỗ Trí Thâm đi rồi, buổi trưa không phải đi luận bàn tập võ nữa.
Hoàng Công tử trong nhà có việc, buổi chiều không phải đến Hạ kiều viên.
Thời gian lập tức thoải mái rất nhiều, nhưng lại làm cho Ngọc Doãn thấy không quen. Sau khi ra khỏi Hạ Kiều viên, hắn đi thẳng dến lò mổ. Có điều lò mổ vào buổi chiều cũng không có việc gì, khi Ngọc Doãn đi vào lò mổ, chỉ thấy những tiểu nhị hoặc là túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc là nghỉ ngơi trong phòng, vô cùng rảnh rỗi.
Cũng khó trách, thời gian lò mổ bận rộn chủ yếu là sáng sớm và buổi trưa.
Tiểu nhị nơi này phải làm việc sớm hơn người bình thường, ước chừng giờ dần phải tới lò mổ rồi. Lúc buổi chiều, mọi người lại hết việc để làm.
Chỉ là như vậy lại làm cho Ngọc Doãn không thấy thoải mái.
Hắn tìm Dương Tái Hưng, gã đang tay cầm một quyển sách, mặt mày nhăn nhó ngâm nga.
Sở dĩ gã đồng ý đến thư viện Quan Kiều vốn là ôm một lý tưởng nhỏ nhoi, ai ngờ trong thư viện Quan Kiều nho nhỏ lại gặp phải Đại học sĩ Tiền Minh Điện Hoàng Thường, thúc tổ của Ngọc Doãn. Dương Tái Hưng đang rất sung sướng được vào thượng xá đọc sách, ai ngờ Hoàng Thường lại bảo gã bỏ thượng xá cùng Ngọc Doãn theo ông học hành.
Nếu đổi lại là người khác, ví dụ như Trần Đông chẳng hạn được đãi ngộ như vậy thì cầu còn không được.
Nhưng đối với Dương Tái Hưng mà nói, dưới sự giám sát của Hoàng Thường đốc thúc hắn đọc sách, chẳng khác gì lấy mạng của gã.
Hoàng Thường dạy học cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc, yêu cầu cũng rất cao.
Nếu đổi lại là người khác, Dương Tái Hưng sẽ không để ý tới, nhưng Hoàng Thường lại là thúc tổ của Ngọc Doãn, bối phận cao hơn gã nhiều, hơn nữa Hoàng Thường lại có danh khí uy vọng, các thầy giáo khác tại thư viện Quan Kiều không thể sánh bằng. Dương Tái Hưng học xong Thiên Tự văn và Bách gia tính, cũng đã hiểu không ít. Vốn tưởng rằng như thế đã được rồi, nào ngờ đó mới chỉ là sự bắt đầu của những khổ cực dành cho gã. Hoàng Thường bắt đầu dạy gã nội dung “Vũ kinh tổng yếu”, còn thường bố trí chương trình học, khảo hạch gã bất cứ lúc nào.
Vũ Kinh tổng yếu sáng tác vào những năm Bắc Tống Nhân Tông, do hai người Tằng Công Lượng và Đinh Độ hợp tác biên soạn, có thể nói là thể hiện tư tưởng quân sự của thời kỳ Bắc Tống. Chỉ có điều thứ này đối với người bắt đầu đọc sách như Dương Tái Hưng mà nói thì vô cùng cao thâm. Hoàng Thường cũng không phí lời, bắt gã phải học thuộc quyển một, thậm chí còn không thèm giải thích.
Đây đại khái cũng là hình thức giáo dục thời đại này. Trước hết để ngươi ghi nhớ, sau đó thì ngươi không hiểu cũng không sao, qua thời gian dần dần ngươi sẽ hiểu.
Thấy Ngọc Doãn đi vào, Dương Tái Hưng vội đặt sách xuống
- Tiểu Ất, ta đến thư viện muộn được không?
- Làm sao vậy?
- Hôm qua tiên sinh dạy ta chương Thiên Văn này, ta vẫn chưa học thuộc.
Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng học không giống nhau, chủ yếu là lấy Nho gia kinh điển là môn chính. Tuy nhiên, sở học của Hoàng Thường pha tạp, nên dạy cho Ngọc Doãn một vài thứ khác nữa, bởi vậy Ngọc Doãn cũng không rõ lắm công khóa hàng ngày của Dương Tái Hưng là học cái gì.
Hắn cầm lấy quyển sách của Dương Tái Hưng lên xem, sau khi lật hai trang thì hiểu ra.
Đây là nội dung Quan vu doanh trận trong “Vũ Kinh tổng yếu”. Hạ trại như thế nào, bày trận ra sao, rồi phương pháp luyện binh..v..v. Rất rõ ràng, những nội dung này đã được Hoàng Thường biên soạn lại, nội dung không nhiều, nhưng nói rất trọng tâm. Nếu đưa ra thị trường chắc chắn sẽ tạo nên sự chấn động.
Đường đường là Đại Học sĩ tài học như thế, người bình thường sao có thể đọc hiểu được?
Ngọc Doãn nhìn thoáng qua Dương Tái Hưng:
- Là không thuộc hay là không muốn học thuộc?
- Là không học thuộc được. Ta cũng biết tiên sinh tốt với ta, nhưng trong ngày bắt ta học thuộc, thật sự là buồn tẻ, không chút hứng thú.
Dương Tái Hưng đã tìm được đối tượng để giãi bày rồi.
Ngọc Doãn lật xem hai trang, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng.
- Đại Lang cảm thấy buồn tẻ, là vì không tìm được đối tượng để diễn luyện?
- Đúng vậy, ngươi nhìn thao diễn trận pháp, thiết lập nhóm doanh trại quân đội, cứ đọc làu làu thì có tác dụng gì?
- Ngươi đúng là ngốc mà!
- Chỉ giáo cho.
Ngọc Doãn kéo Dương Tái Hưng ra khỏi phòng, chỉ đám tiểu nhị lười biếng không có việc gì đang ngồi ở bãi đất trống tại lò mổ.
- Lúc trước ngươi và Thập Tam Lang ở lò mổ Tam Xóa Khẩu từng dẫn người tỉ thí võ nghệ.
Sao giờ nhiều người thì ngươi lại không làm như vậy nữa? Ngươi nhìn những huynh đệ kia đi, sau buổi trưa thì rất nhàn rỗi, ngươi hãy kéo mọi người dựa theo phương pháp tiên sinh dạy mà thao luyện bọn họ. Dù sao cũng không có việc, cứ nói cho bọn họ biết, hễ là tham gia thao luyện thì sẽ được ba mươi văn tiền. Có tiền, chắc chắn bọn họ sẽ không dị nghị gì.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mỗi tháng có thể kiếm thêm hơn một quan tiền lương, sao không làm chứ?
Cứ như vậy, ngươi có thể học dễ dàng, không buồn tẻ nữa. Khi có nghi vấn thì thỉnh giáo tiên sinh, chẳng phải là một công đôi việc sao?
Dương Tái Hưng nghe vậy mừng rỡ.
Tuy nhiên gã chợt sầm mặt như khóc:
- Tiểu Ất, không phải là ta không muốn, nhưng lò mổ này có ba năm mươi người, chẳng phải là mỗi tháng phải chi ra ba năm mươi quan sao? Ta thì không có dị nghị gì, nhưng sẽ lại phải dùng tiền của ngươi đó.
Ngọc Doãn thấp giọng:
- Chút tiền ấy, ta xuất ra là được.
Dương Tái Hưng còn định há mồm nói tiếp, thì lúc này chợt thấy Thạch Tam từ bên ngoài chạy vội tới.
- Tiểu Ất, đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!
Ngọc Doãn ngẩn ra, hỏi vội:
- Tam ca từ từ nói, xảy ra chuyện gì?
- Mới nhận được tin tức, nói là sứ đoàn nước Kim đã tới rồi...