Diêu Bình Trọng đương nhiên không phải ngu ngốc!
Xuất thân thế gia tướng môn Tây Thùy, lại liên tiếp giao phong với Tây Hạ, còn được phong làm Tần Phượng Quân Tiết Độ Sứ, sao là kẻ ngốc được?
Chỉ có điều sau khi Diêu Trọng Bình đến Khai Phong thì mất đi tâm bình tĩnh.
Triệu Hoàn đặc biệt triệu kiến, còn hết lời khen ngợi và khuyến khích, khiến Diêu Bình Trọng tự cho mình rất cao. Y muốn tạo lập nên công huân trên võ đài thành Khai Phong này, nhưng dưới tình huống Triệu Hoàn chủ trương gắng sức nghị hòa, y cũng chỉ có thể bí mật tập kích Mưu Đà Cương mới có thể trổ tài hoa của mình ra.
Diêu Bình Trọng muốn đánh một trận thật đẹp, để tích lũy công huân cho tương lai nhập chủ Xu Mật Viện.
Y biết rõ,Chủng Sư Đạo đã tuổi, không thể nào ngồi lâu ở Xu Mật Viện được nữa; Trương Thúc Dạ làm người ngay thẳng, mặc dù được Triệu Hoàn thưởng thức nhưng không được trọng dụng. Về phần Lý Chuyết, chỉ là một kẻ thư sinh, dựa vào Tòng Long Chi mà làm được vị trí hiện nay.
Ngày sau ai có thể lĩnh Xu Mật Viện?
Chỉ còn lại một mình Diêu Bình Trọng y mà thôi.
Nhưng vấn đề là, Diêu Bình Trọng kinh nghiệm lý lịch vẫn còn thiếu, cũng khó mà có thể lấy được công huân, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khi biết được Triệu Hoàn đồng ý kế hoạch bí mật đánh úp doanh trại địch, y liền lập tức bắt tay an bài. Mắt thấy một công huân lớn sẽ hoàn thành lại đột nhiên chạy đến Ngọc Doãn, chọc dụ dỗ Thái Tử ra mặt ngăn cản hành động.
Ngọc Doãn kia là kẻ nào?
Diêu Bình Trọng thậm chí chưa từng nghe nói đến cái tên này, sao có thể chịu phục?
Chớ đừng nói chi là, biểu hiện của Triệu Kham cũng làm cho Diêu Bình Trọng cảm thấy bất mãn. Ngươi đường đường Thái Tử, không ngờ lại nghe theo một tên vô danh tiểu tốt, thế sao làm được việc? Đồng thời, y cảm thấy bị uy hiếp, bởi vì nếu ngày nào đó Triệu Kha đăng cơ, Diêu Trọng Bình y chắc chắn mất đi tiền đồ, cho nên y cần nhân cơ hội này, hung hăng đả kích gian thần bên cạnh Thái Tử một chút.
Binh sự này cũng không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi có thể nhúng tay vào được.
Vì thế, Diêu Bình Trọng không tiếc đêm khuya vào cung, xin lập quân lệnh trạng với Triệu Hoàn.
Ngọc Doãn lại không biết chỉ vì một câu nói thiếu sự tôn trọng của Triệu Kham mà làm cho một danh tướng mất đi sự bình tĩnh.
- Vậy Tiểu Ca tính toán như nào?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Kham lộ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu hỏi:
- Tiểu Ất. Diêu Bình Trọng có phải nhất định sẽ thất bại không?
- Chắc chắn.
- Tiểu Ất, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.
- Xin Tiểu ca chỉ bảo.
- Giúp ta, cứu Diêu Bình Trọng.
Triệu Kham hạ giọng nói:
- Ta biết Diêu Bình Trọng cũng là người có bản lĩnh, nếu thật sự đánh thắng địch ở Mưu Đà Cương, thì sẽ là việc đáng tiếc lớn nhất. Hơn nữa Chư Suất Phủ của ngươi mới thành lập, cũng cần có đầy đủ công huân để thành lập danh vọng. Nếu lần này có thể cứu Diêu Bình Trọng, không chừng phụ hoàng sẽ không coi ta là đứa trẻ nữa, ta cũng có thể chia sẻ ưu phiền cho phụ hoàng. Ngươi thấy có được không?
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Triệu Kham, Ngọc Doãn gật đầu đáp ứng.
Nhưng hắn cũng biết, lần này xuất động, thực sự nguy hiểm.
Nghĩ ngợi một lát, hắn hạ giọng nói:
- Tiểu ca, ta có thể xuất binh cứu viện Diêu sứ quân, nhưng ta cũng cần ngươi hỗ trợ.
- Mời nói.
- Ta cũng cần phủ Khai Phong giúp ta một tay.
Mà nay binh mã dưới trướng của ta còn đang chỉnh đốn và sắp đặt ở nhà kho Diên Phong, các Trần Châu Môn rất gần. Ta cũng cần dẫn bọn họ từ Trần Châu Môn ra khỏi thành không ai hay ai biết. Tiểu Ca cũng biết, Lý Thượng thư lệnh cưỡng chế nghiêm thủ các cửa, nếu muốn ra khỏi thành, sợ là rất khó.
Chuyện này, người biết càng ít, càng tốt!
Ngọc Doãn là thật sự sợ!
Thâm cung đại viện này căn bản không tồn tại cái gì gọi là bí mật, cho nên phải đặc biệt cẩn thận.
Triệu Kham suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này cũng không khó, ta sẽ đi tim a ông hỗ trợ, bí mật đưa Tiểu Ất ra khỏi thành.
A ông Triệu Kham là Phủ doãn Khai Phong Chu Quế Nạp.
Được sự đảm bảo của cậu, lúc này Ngọc Doãn mới tạm yên tâm, lập tức cáo từ ra về.
Triệu Kham tự đi tìm Chu Quế Nạp can thiệp, tạm thời không đề cập tới.
Ngọc Doãn đi thẳng đến đại doanh nhà kho Diên Phong tìm ba người Chu Mộng Thuyết, Trần Đông và Đổng Tiên.
Sau khi thảo luận một hồi, Ngọc Doãn liền quyết định.
Dưới trướng hắn nay có hơn một ngàn binh mã, nhưng chân chính có thể chịu được một trận chiến thì không biết là bao nhiêu. Bất kể là bảy trăm quân tốt sau khi đã trả lại hắn, hay là vài trăm người tạm thời vừa thu nạp tới cũng chưa chắc đã đảm đương nổi trọng trách. Sau khi chọn lựa một lúc, chỉ còn lại hãn tốt may mắn còn sống sót trong trận chiến Triều Dương Môn.
Ngọc Doãn không có ý định dùng hãn tốt này để liều chết với người Nữ Chân, hắn đã có tính toán khác, lệnh Đổng Tiên điểm khởi binh mã đi tìm Lăng Chấn.
Trong khoảng thời gian này Lăng Chân sáng tác ra mấy chục miếng Chưởng Tâm Lôi.
Thấy Ngọc Doãn yêu cầu liền lập tức giao cho Ngọc Doãn, cũng dặn dò hắn:
- Chưởng Tâm Lôi lần này uy lực lớn hơn nhiều so với lần trước, hơn nữa kíp nổ cháy nhanh hơn trước. Nếu Tiểu Ất muốn sử dụng cần phải chuẩn bị thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến tính mạng mình.
Ngọc Doãn gật đầu nói:
- Năm mươi miếng là đủ.
Chưởng Tâm Lôi lần này vẫn giao cho Lương Ngọc Thành sử dụng. Thuộc hạ của y có mấy chục người, cũng rất quen thuộc việc sử dụng, vấn đề không lớn.
Uy lực lớn hơn ư?
Rốt cuộc là lớn hơn bao nhiêu!
Trong lòng Ngọc Doãn tò mò, nhưng cũng chỉ có thể nghiệm chứng trên chiến trường.
Sau khi lấy được Chưởng Tâm Lôi trở về, hắn liền tìm Lương Ngọc Thành. Thủ hạ của Lương Ngọc Thành có hơn hai mươi người, cũng là những người sống sót trong trận chiến Triều Dương môn, cũng đã đi theo Ngọc Doãn tham gia trận chiến đại thắng ở trấn Quách Kiều, và lúc này đây là những trịch thủ đảm đương Chưởng Tâm Lôi.
Những người này đương nhiên quen thuộc sử dụng Chưởng Tâm Lôi.
Ngọc Doãn lại lặp dặn dò một lần nữa, rồi bảo Lương Ngọc Thành phân phát Chưởng Tâm Lôi, dẫn theo nhóm trịch thủ đi tới Trần Châu Môn hội hợp với đại quân.
oo
Triệu Kham làm việc cũng rất nhanh gọn.
Khi Ngọc Doãn suất bộ đi đến Trần Châu Môn, tướng phòng giữ Trần Châu môn đã nhận được tin tức đang chờ Ngọc Doãn đến.
Tướng phòng giữ Trần Châu Mông tên là Vương Tuấn, vốn chính tướng thủ hạ của Phạm Quỳnh. Sau khi Phạm Quỳnh binh bại,Vương Tuấn liền đầu phục Chu Quế Nạp, và nhanh chóng tiếp chưởng phòng ngự Trần Chiều Môn. Gã vô cùng khách khí với Ngọc Doãn, càng không hỏi Ngọc Doãn đi đâu, mà chỉ trực tiếp mở cửa thành ra, lén để đám người Ngọc Doãn ra ngoài rồi sau đó đóng cửa thành lại.
- Ca ca, chúng ta đi đâu?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Chúng ta đi tây đài.
Tây Đài ở hướng tây bắc Vệ Châu Môn, cách Mưu Đà Cương chừng mười lăm dặm, phải thông qua đường Khai Phong.
Ngọc Doãn suất bộ ẩn thân trong một tòa rừng thưa bên cạnh Tây Đài, rồi sau đó phái ra thám báo, nghiêm mật giám thị động tĩnh Mưu Đà Cương.
Thời gian qua nhanh.
Vô tình bất giác đã sắp qua giờ tý.
Ngay thời điểm Ngọc Doãn cảm thấy một tia mệt mỏi chợt nghe phương hướng có ba tiếng pháo hiệu vang lên ở Mưu Đà Cương, ngay sau đó là tiếng kêu rung trời.
Ngọc Doãn cả kinh vội đi đến rìa rừng thưa.
Xa xa trong đại doanh quân Kim Mưu Đà Cương ngọn đèn dầu chớp động, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Khoảng cách từ đây đến Mưu Đà Cương sáu bảy dặm cũng có thể nghe được tiếng kêu giết từ Mưu Đà Cương truyền đến.
Vương Lan mang theo một đội thám báo từ Mưu Đà Cương từ hướng Mưu Đà Cương tới, ghìm chiến mã trước Ngọc Doãn, hạ giọng nói:
- Phủ suất, quả nhiên đã đánh nhau.
- Tình huống như thế nào?
- Không tốt lắm.
Vương Lan thở dốc một hơi, thấp giọng nói:
- Cảm giác như đại doanh quân Kim đã sớm chuẩn bị. Người của chúng ta mới một công đi vào lập tức bị đối phương vây quanh.
Ngọc Doãn thầm nghĩ: “Quả nhiên là có chuẩn bị.”
Mật thám người Nữ Chân này chỗ nào cũng nhúng tay vào, dù là những việc phát sinh ở trong thâm cung cũng có thể biết được rất nhanh. Giống như chuyện bí mật tập kích doanh trại địch này, nói là xuất kỳ bất ý, không cho người khác biết, nhưng lúc tiến hành thì chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người biết rõ. Bởi vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng không những trúng kế mà ngược lại ra kế quỷ đánh lại một đòn.
- Phủ suất, chúng ta làm gì bây giờ?
Tất Tiến không kìm nổi mở miệng hỏi, trong mắt toát ra vẻ do dự.
Không hề nghi ngờ, hắn muốn đi cứu viện, nhưng nghĩ tới binh mã của mình, thì ý niệm đó lập tức nhạt đi rất nhiều.
Chỉ là vài trăm người thì sao cứu được những binh mã kia?
Ngọc Doãn trầm giọng nói:
- Vương Lan, làm phiền ngươi lại tiếp tục vất vả quan sát, một khi quân ta phá vây đi ra, thì nhanh chóng báo ta biết.
Vương Lan đáp ứng một tiếng, lên ngựa đi.
Ngọc Doãn thì ngoắc gọi Lương Ngọc Thành đến, ghé vào tai y nói nhỏ vài câu, Lương Ngọc Thành liền mang thủ hạ nhanh chóng rời đi.
Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh ở một bên không nói gì.
Nhưng thật ra Tất Tiến lại có chút khẩn trương, miệng ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, Vương Lan gấp gáp trở lại.
Một đội nhân mã quân Tống từ trong đại doanh quân Kim Mưu Đà Cương phá vây ra đang nhanh chóng hướng bên này. Tuy nhiên sau đội quân Tống còn có một đội quân Kim đuổi theo.