Tính toán ra, Trần Đông đi sứ Tây Sơn cũng mấy tháng.
Trước đó, Trần Đông từng phái người báo cho Ngọc Doãn biết, Mã hòa thượng cũng rất có hứng thú chuyện cướp giết tù binh. Một mặt là vì hai trăm ngàn qua ám hoa kia thật sự là có sức hấp dẫn, mặt khác, thù hận của Mã Khuếch đối với người Nữ Chân cũng là rất sâu.
Năm đó Mã Khuyếch theo cha mình là Mã Chính một tay thúc đẩy minh ước trên biển.
Chỉ có điều gã tuyệt đối không nghĩ tới, tiêu diệt nước Liêu, lại nghênh đón một người Kim còn hung tàn hơn so với người Liêu.
Mỗi khi suy nghĩ lại Mã Khuyếch đều hối hận không thôi.
Thậm chí ở mức độ nào đó, gã cho rằng sở dĩ nước Kim có thể trở thành sự uy hiếp đối với Đại Tống là vì sai lầm của cha con gã.
Cho nên, tâm trạng giết người Nữ Chân của Mã Khuyếch càng thêm bức thiết.
Nhưng bức thiết vẫn là bức thiết, Mã Khuyếch tuy nói có danh vọng rất cao trong lục lâm đo Hà Bắc, nhưng cũng không phải là kẻ một tay che trời.
Tiêu Khánh tìm cách nam hạ không phải là một hai ngày, từ trước khi lúc Nữ Chân xuôi nam cũng đã mua chuộc không ít cường nhân lục lâm đo. Cũng chính là nguyên nhân này, lục lâm đo Hà Bắc mặc dù đã đang âm thầm tập kết, lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ở bên trong lục lâm đo, vẫn chưa hình thành một quan điểm thống nhất, thậm chí còn có một số Sơn Đại Vương cứng rắn, mạnh mẽ phản đối việc cướp giết người Nữ Chân.
- Chúng ta làm việc buôn bán không vốn này, đó là phản lại triều đình.
Mà nay lão Triệu quan gia đã cúi đầu, chúng ta không cần phải phí công làm gì? Lan truyền ra ngoài, ngược lại sẽ bị coi là nịnh bợ triều đình. Hơn nữa, quan quân hộ vệ Lỗ Tặc rút lui, chúng ta động thủ, tất nhiên sẽ chết thê thảm và nghiêm trọng.
Đến lúc đó ai dám cam đoan, triều đình sẽ không tìm chúng ta gây khó dễ?
Sơn Đại Vương này nói cũng có lý.
Mã Khuyếch cũng không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể phát ra tuyệt sát lệnh, để có càng nhiều người hưởng ứng, càng nhiều người ủng hộ.
- Chưa có tin tức truyền đến.
Tuy rằng trước đây Thiếu Dương từng phái Cao Thế Quang lại đây, nói Mã hòa thượng muốn triệu tập các lộ hảo hán, thương thảo cụ thể. Nghĩ hai ngày tới sẽ có tin tức, lang quân không cần phải nóng vội.
Ngọc Doãn nói:
- Sao không nóng lòng được chứ?
Mắt thấy Lỗ Tặc sắp đến Tương Châu, nếu không quyết định, chỉ sợ không có cơ hội nữa.
Trần Quy do dự một chút, hạ giọng nói:
- Những Sơn Đại Vương này nói có chút không chính xác.
Lang quân tốt nhất vẫn nên chuẩn bị sớm, ta nghe nói lần này Lỗ Tặc lên phía bắc, có thể sẽ từ trạm Hoa Tháp Tử đi ra ngoài. Nếu bên phía Mã hòa thượng không có hành động gì, vậy trạm Hoa Tháp Tử chính là một cơ hội cuối cùng. Chỉ có điều trong chuyện này quan hệ có chút phức tạp, còn muốn Lang quân nghĩ cách điều giải.
Trạm Hoa Tháp Tử nằm ở phía bắc huyện Đường, thuộc cai trị của phủ Chân Định.
Ra khỏi trạm Hoa Tháp Tử ba mươi dặm, là biên giới đại Tống.
Nơi đó địa thế hiểm yếu, cực kỳ phức tạp. Nếu muốn phục kích, đích xác là sự chọn lựa tốt nhất...Nhưng bởi vì trạm Hoa Tháp Tử ở giữa Tống Kim, cho nên hai bên đều có phòng bị. Bên Đại Tống, trạm Hoa Tháp Tử là Quảng Tín quân tương ứng, mà bên Nữ Chân, thì có Hoàn Nhan Lâu Thất tập trú phi hồ, khoảng cách trạm Hoa Tháp Tử ước chừng một trăm dặm xa. Nhưng có thể trong một ngày là đến.
Quảng Tín quân...
Ngọc Doãn cắn môi, khẽ gật đầu một cái.
Xem ra, còn phải đi một chuyến đến thành Tranh Toại, gặp Quý Đình mới được.
- Nếu có tin tức của Thiếu Dương thì lập tức báo ta biết.
- Vâng!
Trần Quy đáp lời, đột nhiên lại hỏi:
- Lang quân, vậy đám Tiểu Ất bọn họ...
- Không cần phải xen vào bọn họ...Nếu bọn họ suy nghĩ hiểu ra, tự nhiên biết nên làm như thế nào.
Loại chuyện này, ta cũng chỉ điểm được đến thế thôi. Nói quá nặng khó bảo toàn bọn họ sẽ sinh phản nghịch, ngược lại không tốt.
Ngọc Doãn dứt lời liền đi đến lều nhỏ.
Đi được hai bước, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trần Quy.
Trần Quy kinh ngạc nói:
- Lang quân còn có chỉ bảo?
- Tiểu ca năm nay tám tuổi nhỉ.
Trần Quy ngẩn ra:
- Nó đã chín tuổi rồi.
- Ngươi nói, có phải nên tìm bạn chơi cho nó không?
- Ồ?
- Tiểu hài tử gia gia, dù gì cũng ở mãi trong phủ, tuy được cha mẹ yêu chiều nhưng vẫn có chút cô độc. Ngươi nói xem, ta Thái tử trung Xá nhân, có phải là nên tìm bạn cho Tiểu Ca không? Cũng tốt hơn là để một mình Tiểu ca chơi bời lêu lổng.
Trong lòng Trần Quy nhẹ nhõm.
Văn võ cả triều này chỉ sợ cũng chỉ có Ngọc Doãn dám tùy tiện nói Thái tử chơi bời lêu lổng như vậy. Cho dù là Ngọc Doãn ngay trước mặt Triệu Kham nói như vậy, Triệu Kham cũng sẽ không phản đối, thậm chí có thể cao hứng. Chỉ có điều, Ngọc Doãn nói được, Trần Quy thì không. Vì thế cười khổ lắc lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu với Ngọc Doãn.
Thái Tử một mình tại Khai Phong, đích thật là có chút tịch mịch!
Tình huống Triệu Kham không giống với Triệu Hoàn. Triệu Hoàn nhiều huynh đệ, cho nên không sợ tịch mịch. Mà Triệu Kham chỉ có một muội muội mới sinh, không có huynh đệ nào. Tuổi như cậu ta, đúng là đang thời điểm chơi đùa, nhưng lại không có một ai ở bên cùng làm bạn. Phu thê Triệu Hoàn sủng ái cậu, đám người Triệu Đa Phúc cũng đều nuông chiều cậu, nhưng dù sao tuổi cậu cũng quá nhỏ so với họ.
Có một bạn cùng chơi, cũng là chuyện tốt!
- Ý Lang quân là...
Trần Quy đang định mở miệng hỏi, nào biết được Ngọc Doãn khoát tay áo, cười ha hả nói:
- Việc này là do ta suy nghĩ lung tung...
Sáng sớm, ba người Hà Nguyên Khánh, Địch Lôi Dương Tái Hưng ra quân trại đi thẳng đến đại doanh biên quân.
Ba người dù chưa chịu đòn nhận tội, nhưng lại cực kỳ thành khẩn xin lỗi đám người Nhạc Phi, làm cho mấy người Nhạc Phi cũng giật mình không nhỏ.
Hà Nguyên Khánh, Dương Tái Hưng, Địch Lôi...
Đây đều là những hảo hán tham gia trận chiến Trần Kiều.
Mặc dù là Vương Quý và Từ Khánh bất mãn đối với bọn họ, nhưng trước đó cũng vô cùng kính nể.
Hiện giờ ba người chủ động đến nhà thỉnh tội, cũng làm cho mấy người Nhạc Phi có chút vừa mừng vừa sợ, sao còn oán giận được nữa? Hơn nữa, song phương cũng chỉ là hiểu lầm nhỏ, nói to thì đương nhiên cũng không có chuyện gì. Tất cả mọi người là nam nhi nhiệt huyết, nào có nhiều tâm địa gian giảo. Đang khi nói chuyện, Nhạc Phi liền lôi kéo đám người Dương Tái Hưng vào trong đại trướng nói chuyện, cực kỳ thân thiết.
Đối với hành động của ba người Hà Nguyên Khánh, đương nhiên Ngọc Doãn biết.
Lúc ba người đi ra ngoài, Trần Quy còn có chút bận tâm, sợ bọn họ đi gây chuyện thị phi.
Ngọc Doãn cười nói:
- Đám người Đại Lang, Tiểu Ất cũng không phải không biết nặng nhẹ đấy, nếu suy nghĩ rõ ràng, đương nhiên cũng biết nên làm thế nào.
Chuyện này, ta và ngươi chớ nhúng tay vào.
Truyền quân lệnh ta, bốn người Ngô Giới, Trương Kỳ, Vu Bằng và Phó Tuyển gia tăng luyện binh.
Còn nữa, việc bên ngươi tiến hành như thế nào? Ta nghe Lăng thúc phụ nói, các ngươi hiện tại giống như đang làm cái trò mới gì đó?
Trần Quy là một kỳ tài!
Đang bận quân vụ, y vẫn không lơ là đối với nghiên cứu phát triển hỏa khí.
Lăng Chấn am hiểu chế tác, mà Trần Quy thì hiểu lý luận và tưởng tượng. Hai người hợp tác, có thể nói là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Thu hoạch khá phong phú.
Nghe nói Ngọc Doãn hỏi chuyện hỏa tiễn, Trần Quy lập tức tinh thần tỉnh táo.
- Đích thật là có chút thu hoạch...Lăng Thống Chế kỹ xảo quả nhiên kỹ càng, chỉ cần là ta nghĩ ra được. Hắn liền có thể làm ra đến.
Ha hả, mấy ngày nay, ta phát hiện súng phun hỏa kia còn có tác dụng khác.
Sau khi hỏa dược được đốt lên, sẽ thúc đẩy phụt tên ra, uy lực còn hùng mạnh hơn so súng phun hỏa. Hai ngày này chúng ta đang tên là nhị hổ truy dương tiến, tầm bắn có thể đạt tới năm trăm bước, trong vòng ba trăm bước có thể xỏ xuyên qua giáp gỗ.
Chỉ có điều trước mắt còn chưa ổn định, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống cùng bùng nổ.
Chỉ là ta đã hiểu nguyên do trong đó. Phỏng chừng không được bao lâu sẽ làm cho hỏa tiễn này hoàn thiện.
Nhị hổ truy dương tiến?
Ngọc Doãn nghe vậy lập tức vui vẻ.
Hỏa khí hình dạng ống xuất hiện, là sự tiến bộ lớn nhất trong lịch sử chiến tranh nhân loại.
Vốn ở đời Tống, hỏa khí phát triển có chút hưng thịnh. Dân gian càng truyền lưu một loại lửa khói tên là 'Lưu tinh', gần giống với loại Thoán thiên hầu đời sau. Nghĩ chắc Trần Đông bởi vậy mà sinh ra linh cảm, lại đem thúc đẩy tiến trình hỏa khí này một bước dài.
Kỳ thật hỏa khí sử dụng cho chiến tranh sớm nhất chính là người Hoa.
Thời kì Bắc Tống, hỏa khí phát triển cực kỳ thịnh vượng. Khi rồi Nam Tống, phích lịch pháo, hỏa khí xuất hiện một lượng lớn, tạo thành đả kích khổng lồ đối với Nữ Chân và người Mông Cổ. Nhưng, theo vách đá núi khó khăn, Tống triều diệt vong, người Mông Cổ liền ức chế phát triển hỏa khí và ngay lúc đó đã tạo thành phá hư thật lớn đối với hỏa khí công nghiệp. Tuy rằng người Mông Cổ ức chế phát triển hỏa khí, nhưng cũng ở trình độ nhất định đã giữ được thành quả khoa học kỹ thuật thời kỳ Bắc Tống.
Hồi hồi pháo, cũng là một ví dụ về hỏa khí mà người Mông Cổ sử dụng.
Đến đời Minh, hỏa khí một lần nữa đạt được coi trọng thật lớn, vì thế liền có hỏa pháo và súng etpigôn xuất hiện.
Chỉ có điều tới đời Thanh...
Ngọc Doãn đối với sự phát triển hỏa khí sau này lại không có hứng thú gì.
Hắn quan tâm nhất vẫn là rốt cuộc Trần Quy nghiên cứu chế tạo hỏa khí này đến trình độ nào.
Vì thế, hắn hỏi thăm tỉ mỉ thực nghiệm của Trần Quy, mà Trần Quy cũng thao thao bất tuyệt, rất hưng trí giảng giải hỏa khí mà y tâm đắc cho Ngọc Doãn.
Bất giác đã tới trưa.
Lý Dật Phong phái người lại nói là ở trong phủ bày thiết yến, mời Ngọc Doãn tiến đến dự.
Ngọc Doãn vẫn chưa thỏa mãn, nói với Trần Quy
- Nguyên Tắc, tư tưởng ngươi vừa mới nói, vô cùng thú vị.
Nhớ kỹ, từ từ nghiên cứu.
Nếu cần ngân lượng, cứ nói với ta...Muốn thợ thủ công, ta sẽ tìm cho ngươi. Tóm lại, nhất định phải nghiên cứu ra, nói không chừng không lâu nữa, thứ mà ngươi nghiên cứu ra sẽ được đưa ra sử dụng, thậm chí sẽ nảy sinh biến hóa rất lớn cho thời cuộc đó.
Tuy nhiên, nhất định phải giữ bí mật, không thể để lộ phong thanh.
Thứ đó nhìn qua có vẻ như rất bình thường, nhưng ý nghĩa lại vô cùng trọng đại...
- Đúng rồi, ta nhớ cách bên này hai mươi dặm, có một dụ cốc. Ta quay về bảo Nha nội thiết lập một doanh trại ở đó, sẽ do ngươi và lăng Thống Chế phụ trách. Đến lúc đó ta sẽ phái ra một đạo nhân mã, chuyên môn phụ trách bảo hộ an toàn chỗ đó.
Trần Quy rất hưng phấn, xoa xoa tay, liên tục gật đầu.