Tống Thì Hành

chương 500: tình thế hỗn loạn mạc bắc (11)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tùng tử khẩu, nằm giữa Linh Tiên và Định An.

Nơi này địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Phía tây là sông Hồ Lưu hậu thế, tuy nhiên lúc này dòng chảy của sông dù nhỏ nhưng chảy xiết, khó có thể tiến lên. Có sông Hồ Lưu làm lá chắn phái tây, cộng thêm tùng tử khẩu thuộc đồi núi mảnh đất, thế cho nên kỵ quân rất khó khởi xướng xung phong, là ưu thế rất lớn tiện cho quân Kim rút lui.

Tùng tử khẩu hình như tống tử, phía bắc diện hẹp, nam diện chiều rộng.

Quân Kim nếu muốn phục đoạt thị trấn Linh Tiên, nhất định phải thông qua Tùng tử khẩu.

Chỉ có điều, ngày thứ hai Linh Tiên bị công chiếm, Ngọc Doãn liền hạ lệnh Trương Kỷ cường công Tùng tử khẩu, nắm trong tay quân Tống.

Vì thế, địa khu tái bắc liền tạo thành hai nơi chiến trường giữa Nho Châu và Tùng tử khẩu.

Ngày mùng ba tháng , Hoàn Nhan Tông Hàn chỉ huy đại quân binh lâm thị trấn Định An, điều binh khiển tướng, phát động tấn công mạnh Tùng tử khẩu. Mà chủ tướng quân Tống còn lại là Ngô Giới. Ngọc Doãn giao quyền binh tướng cho Ngô Giới, thậm chí ngay cả hắn cũng phải nghe theo sự chỉ huy của Ngô Giới.

Ngọc Doãn hiểu rõ, hành quân đánh giặc, cho tới bây giờ đều không phải điểm mạnh của hắn.

Trên chiến trường thế cục biến ảo hàng nghìn hàng vạn, hắn cũng rất khó nắm thế cục trong tay. Ngược lại, Ngô Giới ở phương diện này tài năng vượt xa Ngọc Doãn. Ngọc Doãn tự biết mình, đơn giản uỷ quyền cho Ngô Giới, giao Thân quân Thái tử hoàn toàn vào tay Ngô Giới.

Ngô Giới cũng không khách khí, được quyền chỉ huy liền lập tức hạ lệnh, mệnh Cao Sủng Hà Nguyên Khánh dẫn kỵ quân đóng trú tại Tùng tử khẩu, lấy phát huy ưu thế cơ động của kỵ quân, tiến hành tập kích quấy rối đối với quân Kim. Theo sau, lấy hai người Trương Kỷ, Phó Tuyển thứ tự phòng ngự, ở bên ngoài Tùng tử khẩu và Tùng tử khẩu hình thành tuyến phòng ngự rất có trình tự, chống đỡ sự công kích của quân Kim.

Đợi hết thảy an bài thỏa đáng quân tiên phong của Hoàn Nhan Tông Hàn đã đến Tùng tử khẩu.

Song phương không tiến hành bất luận sự thăm dò gì liền đánh giáp lá cà...Nếu Hoàn Nhan Tông Hàn biết quân Tống trong tay nắm giữ loại hỏa khí Chưởng Tâm Lôi có lẽ còn có thể cẩn thận một ít. Nhưng bởi vì thám mã thám báo cũng không rõ ràng Chưởng Tâm Lôi đến tột cùng là một loại lợi khí như thế nào, chỉ nói trong tay quân Tống có một loại hỏa khí, uy lực kinh người, thế cho nên Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không có để ý.

Nào biết được. Vừa mới giao phong, quân Tống liền ném mạnh Chưởng Tâm Lôi ra như mưa rơi.

Trần Quy mang đến gần vạn miếng Chưởng Tâm Lôi, trước đây ở Lão Long lĩnh hao phí hơn ngàn miếng. Phân cho Nhạc Phi năm nghìn miếng, trong tay Ngọc Doãn còn có hơn ba nghìn miếng Chưởng Tâm Lôi có thể sử dụng. Từ lúc Chủng Sư Trung mở hỏa khí doanh ở Lục Sính Sơn, Ngọc Doãn liền biết, từ nay về sau Chưởng Tâm Lôi tất nhiên có thể sản xuất đại quy mô, cho nên cũng không hề tiết kiệm sử dụng. Hơn một ngàn miếng Chưởng Tâm Lôi bay ra, dừng ở trong quân Kim, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, từng đoàn từng đoàn ánh lửa dâng lên, quân Kim bị nổ huyết nhục văng tung tóe.

- Quả nhiên là lợi khí!

Ngô Giới đứng ở vọng lâu cùng Ngọc Doãn quan sát cuộc chiến.

Nhìn từng đoàn từng đoàn ánh lửa dâng lên phía xa, khói thuốc súng tràn ngập, không kìm nổi lớn tiếng khen ngợi.

Y xuất thân binh nghiệp, tự nhiên có thể nhìn ra được. Chưởng Tâm Lôi xuất hiện, tất nhiên sẽ cải biến vận mệnh chiến tranh sau này.

Quay đầu sang Ngọc Doãn nói:

- Lang quân, nếu Chưởng Tâm Lôi có thể ở trong quân mở rộng ra, mã đạp Thượng Kinh sắp tới rồi.

Sắp tới sao?

Ngọc Doãn mỉm cười!

Hắn phát hiện. Hắn không ngờ là thích loại cảnh sắckhói thuốc súng tràn ngập như thế.

Ngô Giới thấy quân Kim rối loạn đầu trận tuyến, liền hạ lệnh pháo hiệu ba tiếng.

Cao Sủng Hà Nguyên Khánh từ hai bên giết ra, khiến quân Kim lập tức tan rã. Tuy nhiên, Hoàn Nhan Tông Hàn đích thật là không thể tầm thường lập tức hạ lệnh ổn định đầu trận tuyến, chặn sự truy kích của quân Tống. Quân Tống cũng chậm rãi rút khỏi chiến trường.

Mặt trời chiều ngã về tây, bên ngoài Tùng tử khẩu giống như một mảnh huyết sắc.

- Lang quân, kế tiếp, chỉ sợ phải có một trận khổ chiến rồi.

Ngọc Doãn gật gật đầu, nhìn thoáng qua Ngô Giới:

- Có khổ chiến thế nào cũng không mạo hiểm bằng so với trận chiến Trần Kiều. Chúng ta chỉ cần thủ vững Tùng tử khẩu, ngăn cản quân tiên phong Lỗ Tặc là đủ. Bên phía Tiểu Chủng tướng công hẳn không lâu sẽ có hành động lớn.

Trên mặt Ngô Giới lộ ra vẻ hưng phấn...

Trận chiến ở Tùng tử khẩu ngày càng kịch liệt.

Chiến sự Yến Sơn làm cho vô số người nóng ruột nóng gan.

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi biết, trận chiến Yến Sơn quyết định hướng đi cho tương lai của nước Kim, cho nên cũng không dám có nửa điểm lơi lỏng, càng hạ chỉ Hoàn Nhan Tông Hàn, toàn lực tác chiến, phải tất yếu lấy được thắng lợi. Vì ủng hộ trận chiến Yến Sơn, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi vừa sai người đi tới Khai Phong, đốc xúc Da Luật Dư Đổ thực hiện áp lực với triều đình Đại Tống, về phương diện khác thì phái ra Nguyên soái tả Đô Giám Hoàn Nhan Đồ Mẫu đi sứ Tháp Lĩnh, phải tất yếu mời mười ba bộ lạc Tháp Lĩnh xuất binh, liên kết đánh chiếm Yên sơn phủ.

mười ba bộ lạc Tháp Lĩnh sống tái bắc, gần như là độc lập với sự thống trị nước Kim.

Năm đó khi Đại Liêu cường thịnh nhất từng thiết lập tiết độ Sứ ti Tháp Lĩnh, vì chính là có thể áp chế mười ba bộ lạc Tháp Lĩnh. Nước Liêu diệt vong, đồng minh người Nữ Chân ngày xưa, mười ba bộ tộc Tháp Lĩnh chiếm được nhanh chóng phát triển Trên danh nghĩa, bọn họ thần phục Kim quốc, cũng giống như năm xưa thần phục Đại Liêu, nhưng trên thực tế, lại không nghe sai phái.

Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi vốn cũng không muốn mượn binh từ Tháp Lĩnh, bởi như vậy, thế tất sẽ làm giảm bớt sự khống chế đối với Mạc Bắc.

Nhưng tình huống hiện tại, đã không chấp nhận ông ta bảo tồn được thực lực rồi.

Nếu trận chiến Yến Sơn thất bại, sự thống trị của nước Kim tái bắc chắc chắn gặp đả kích thật lớn, cũng không phải là ông ta có thể chịu đựng nổi.

Cộng thêm binh lực người Nữ Chân vốn cũng không nhiều, Trung Kinh Đạo mặc dù cũng tụ tập binh mã, lại phải phòng ngừa sự đánh lén của Chủng Sư Trung tại Trung Kinh, nên chỉ có thể bố trí một tuyến bố phòng ở Từ Tử Lĩnh đến Hưng Hóa. Thủ có thừa mà công không đủ, đó là cục diện khó khăn hiện nay mà Nữ Chân đang gặp phải.

Mà quân Tống lại không cần lo lắng này đó, theo trận chiến Yến Sơn mở màn, Xu Mật Viện liền không ngừng chuyển vận binh mã đến Yến Sơn phủ.

Nguyên soái Tông Trạch binh Mã Kinh kỳ Đông Lộ lấy Bàng Chân (tức Bàng Vạn Xuân) và Ngưu Cao làm chủ soái, suất bộ qua sông, xuất phát hướng Yến sơn phủ; phó soái Binh mã Hà Gian Hoàng Tiềm Thiện thì mệnh Hàn Thế Trung dẫn tám ngàn người trợ chiến. Trương Sở ở Tương Châu điều động binh mã, đáng tiếc Tri phủ Tương Châu Đỗ Sung cũng không phối hợp, cho nên tiến triển hơi chậm. Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều nghĩa dũng xuất hiện.

Đi Yến sơn, giết Lỗ Tặc!

Loại tình huống này, không đơn thuần xuất hiện ở Hà Bắc lộ, bao gồm Hà Đông lộ khá xa ở Lưỡng chiết lộ Đông Nam cũng đều hưởng ứng theo.

Trong đó, đặc biệt Chung Tương người Vũ Lăng Đỉnh Châu là hăng hái nhất.

Vốn ông tại Động Đình tiến hành tuyên truyền, khi Khai Phong chiến đấu, cũng từng phái đứa con cả Chung Tử Ngang và ba trăm nghĩa dũng lên bắc cần vương.

Nào biết được mới đi đến một nửa, trận chiến Khai Phong chấm dứt.

Chung Tử Ngang mang theo nghĩa dũng trở về về quê nhà...

Chung Tương ở Vũ Lăng rất có uy vọng. Ông thành lập nên một tổ chức, tên là Hương xã, phàm ai gia nhập Hương xã, chỉ cần nộp một chút tiền bạc là có thể được trong xã hỗ trợ cộng tế. Bản thân Chung Tương cũng tuyên bố: Luật pháp phân biệt giàu ngheo quý tiện, không phải là luật pháp tốt. Ta làm pháp, quý tiện ngàng hàng, cùng giàu nghèo.

Cũng bởi vậy mà Chung Tương được dân bản xứ ủng hộ, được tôn là 'Thiên đại thánh'.

Trước trận chiến Yên Sơn, Chung Tương bị quan phủ truy nã, suất chúng chuẩn bị khởi sự ở Động Đình hồ. Nhưng nghe nói trận chiến Yến Sơn mở ra, Chung Tướng trở nên do dự. Dưới sự khuyên bảo của mưu sĩ Vương Tá, Chung Tương quyết ý, suất bộ lên phía bắc chống lại Lỗ Tặc.

Về phía quan phủ, cũng bởi vì thế mà thu hồi lệnh truy nã.

Đầu tháng mười hai, Chung Tương suất nghĩa dũng, tính cả đứa con cả Chung Tử Ngang cùng với hãn tướng Dương Yêu liên Yến Sơn phía bắc.

Tình huống giống như Chung Tương, tại đại lục Thần Châu cũng xuất hiện nhiều vô kể.

Cho nên, Chủng Sư Trung càng không có áp lực không có binh.

Ngày tháng , sở bộ của Hàn Thế Trung đến Yến sơn, lập tức được phái đi Cổ Bắc Quán đóng trú ở dó, để kiềm chế quân Kim tại Trung Kinh.

Lúc này, trận chiến Tùng Tử Khẩu đã tiến hành năm ngày rồi.

Thân quân Thái tử đẫm máu Tùng Tử khẩu, tử thương thảm trọng.

Mà quân Kim cũng tử thương thảm trọng như thế. Trong năm ngày ngắn ngủi mà trả giá hơn ba nghìn tính mạng.

Hoàn Nhan Tông Hàn đã không còn suy nghĩ tỉnh táo được nữa, y hạ lệnh tập trung binh lực, tiếp tục công kích, phải tất yếu trong vòng ba ngày cướp lấy Tùng tử khẩu.

Nhưng mà đêm đó ngày tháng , một trận tuyết lớn khiến cho Hoàn Nhan Tông Hàn không thể không tạm thời đình chỉ công kích.

Tuyết rất lớn, vào giữa đêm, tuyết đọng dày, dù là đi lên cũng rất khó khăn. Mà quân Tống ở Tùng tử khẩu thủ thế, cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Nếu Kim tiếp tục cường công mà nói..., chỉ sợ cái giá phải trả cũng vô cùng thảm trọng.

- Đại Lang quân, không thể thể tiếp tục như này nữa.

Mưu sĩ cười khổ khuyên bảo Hoàn Nhan Tông Hàn:

- Lang chủ đã phái ra Đồ Mẫu Đô Giam mượn binh từ Tháp Lĩnh rồi.

Mà người Bạch Đạt Đán và Niêm Bát Cát cũng đã tới Hoằng Châu, phỏng chừng chậm nhất hai ngày, là có thể đến Định An. Để các huynh đệ mạo hiểm tử chiến như vậy, chẳng bằng đợi viện binh người Bạch Đạt Đán và Niêm Bát Cát đến, rồi mới tiếp tục tấn công mãnh liệt.

Lang chủ không phải đã nói, chậm nhất mười ngày, viện binh Tháp Linh sẽ tới.

Đến lúc đó binh lực Lang quân sung túc, đương nhiên không cần phải lo lắng gì nữa, chắc chắn sẽ đánh hạ được Tùng tử khẩu.

Lời của mưu sĩ khiến Hoàn Nhan Tông Hàn tim đập thình thịch.

Đích xác, đã nhiều ngày quân Kim chết, thật sự là quá mức nghiêm trọng.

Nhân khẩu Nữ Chân vốn là không nhiều lắm, nếu tiếp tục thương vong như thế, cho dù là đánh hạ được Tùng Tử khẩu, cũng vô lực phát động phản kích.

Cố nén lửa giận trong lòng, Hoàn Nhan Tông Hàn nghiến răng nghiến lợi nói:

- Vậy để người nam ngông cuồng vài ngày đi.

Lập tức, Hoàn Nhan Tông Hàn hạ lệnh thu binh, rút về thị trấn An Định.

Cùng lúc đó, chiến sự ở Nho Châu cũng tạm thời dừng lại.

Tuy nhiên, cũng không phải Hoàn Nhan Lâu Thất chủ động thu binh, mà là quân Tống chủ động rút khỏi Nho Châu.

Thị trấn Tấn Sơn, là một thành nhỏ, nhân khẩu vốn cũng không nhiều.

Quân Tống sau khi vào chiếm lĩnh, đã dời dân bản xứ vào Yên sơn phủ. Mấy ngày ác chiến, càng khiến cho thị trấn rách nát không chịu nổi...

Cứng đối cứng, quân Tống thật đúng không phải đối thủ của quân Kim. Vốn dựa vào thành trì còn có thể chiếm chút ưu thế. Nếu không có thành trì...Dù sao thành trì đã phá, tiếp tục thủ nữa cũng không có tác dụng gì. Cho nên Nhạc Phi quyết định hạ lệnh, rút khỏi thị trấn Tấn Sơn, suất bộ lui giữ Thạch Môn quan. Y và Trương Hiến binh chia làm hai đường, một thủ ở Thạch Môn quan, một thủ ở Cư Dung quan, tạo thành thế giáp công đối với Nho Châu. Nếu quân Kim tấn công Thạch Môn quan, Trương Hiến có thể xuất binh tập kích quấy rối, ngược lại cũng thế...

Hoàn Nhan Lâu Thất sau khi trả giá hơn hai ngàn mạng binh lính, rốt cuộc đánh hạ được Nho Châu.

Nhưng Nho Châu đã biến thành một mảnh đống hoang tàn. Khi Nhạc Phi bỏ đi, đã phóng lửa đốt toàn bộ, làm thị trấn Tấn Sơn bị đốt hủy hơn nửa, bị tàn phá ghê gớm. Nhìn đống hoang tàn trước mắt, Hoàn Nhan Lâu Thất không khỏi liên tục cười khổ. Trên danh nghĩa, gã dường như là thắng, đoạt lại được thị trấn Tấn Sơn, nhưng được một tòa thành phá này thì có ích lợi gì, vô duyên cớ còn mất đi tính mạng của hai ngàn binh sĩ.

Trong lòng đột nhiên có một dự cảm xấu: Hay là vận khí của Đại Kim ta nay đã hết rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio