Đây là chiếc hòm gỗ được chế tạo bởi gỗ hoàng hoa lê.
Màu vàng ấm áp, mềm mại, dưới ánh đèn càng êm dịu hơn, không quá nổi bật, nhưng cũng khiến người khác không thể bỏ qua, phù hợp với tư tưởng Nho gia trung dung. Hộp gỗ này giữ được hoa văn mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thủ công vô cùng tinh tế.
Chỉ nhìn bên ngoài hòm gỗ là có thể cảm thụ được vẻ bất phàm của nó.
Trong nhà Ngọc Doãn cũng có loại gia cụ này, nhưng so sánh với hòm gỗ này thì rõ ràng kém một trời vực.
Mạc Ngôn cười hì hì cũng không nói thêm nửa lời, chỉ khoanh tay đứng sang bên, Thập Tam Lang đặt hòm gỗ trên mặt đất, yên lặng lui sang một bên.
- Tiểu Ất, sao không mở ra xem?
Ngọc Doãn chăm chú nhìn Mạc Ngôn, một lát sau bước tới mở khóa cài, lật lên.
Hí!
Hắn lập tức hít sâu một hơi.
Ánh bạc lóng lánh trước mắt suýt nữa làm con ngươi hoa mắt.
Nhìn kỹ đó là những thỏi bạc. Ngọc Doãn đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Mạc Ngôn mang theo sự thắc mắc.
Tiền Bắc Tống thường được chế tạo bằng đồng, nhưng trên thực tế trong những năm Nhân Tông Cảnh đã bắt đầu dùng bạc làm tiền lưu thông. Dựa theo giá hàng trong những năm Tuyên Hòa, một lượng bạc tương đương văn tiền. Tuy nhiên, ngân lượng lưu thông tương đối ít, trên phố xá phần lớn vẫn dùng tiền bằng đồng để thanh toán. Bên trong hòm gỗ này ước chừng có hơn hai trăm thỏi bạc, mỗi thỏi nặng chừng mười lượng, xếp gọn gẽ bên trong rương thật sự khiến người ta hoa cả mắt.
- Đại Lang, đây là ý gì?
Ngọc Doãn lúc đầu choáng váng, sau chợt bừng tỉnh.
Yến Nô đứng bên ngó đầu qua, thấy trong rương đầy bạc, cũng hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
Mạc Ngôn mỉm cười:
- Tiểu Ất đừng trách, ta không có ác ý.
Trong rương này tổng cộng có hai trăm ba mươi sáu thỏi bạc đủ tuổi, lượng. Nếu đến chợ đổi vừa đủ hai ngàn xâu. Số bạc này là thứ mà Tiểu Ất đáng nhận. Nghe nói Tiểu Ất nay gặp phiền toái nên đã mang ngân lượng đến đây tặng.
Tiểu Ất đã quên ước hẹn muốn bán khúc phổ giữa ngươi và Phong đại gia sao.
Hai ngàn xâu này là ứng trước để Tiểu Ất giải quyết rắc rối trước mắt, Tiểu Ất có thể tĩnh tâm phổ nhạc, sớm ngày hoàn thành, cũng là mong muốn của Phong đại gia.
Phong Nghi Nô?
Ngọc Doãn nghe vậy chợt hiểu ra.
- Hóa ra là Phong cô nương đưa tới.
- À...mà cũng không hẳn là Phong cô nương.
Mạc Ngôn nghe vậy bật cười:
- Hai ngày trước Phong cô nương đi theo quý nhân đến Trịnh Châu, nói là tham gia một hội thi thơ. Đây là Lý cô nương bảo tiểu đệ mang tới, Lý cô nương là tỷ muội với Phong cô nương, cho nên cũng có thể đảm đương thay Phong cô nương. Hơn hai ngàn lượng bạc này, kính xin Tiểu Ất nhận lấy, đồng thời viết biên lai để tiểu nhân trở về báo cáo kết quả.
Lý cô nương?
Ngọc Doãn vừa bừng tỉnh lại trở nên ngây ngốc.
Lý cô nương là ai?
Trong trí nhớ của hắn cũng biết vài người họ Lý nhưng đều là đàn ông. Người có thể lập tức đưa ra hơn hai ngàn ba trăm lượng bạc chỉ sợ cũng chỉ có duy nhất Lý Dật Phong. Nhưng Lý Dật Phong là nam giới, không chút liên quan đến “Lý cô nương”.
Quay sang nhìn Yến Nô:
- Cửu Nhi tỷ có biết Lý cô nương là ai không?
Đối mặt với lượng bạc trắng bóng, Yến Nô cũng ngây ngẩn. Sống đến từng ngày nàng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy?
- Hả? Tiểu Ất ca vừa hỏi gì?
Ngay cả màn đối thoại giữa Mạc Ngôn và Ngọc Doãn, Yến Nô cũng không hề nghe vào tai.
Cũng khó trách, bất thình lình có lượng bạc đủ để nhiều người mất đi bình tĩnh. Biểu hiện của Yến Nô cũng coi như không kém, chỉ có chút thất thần. Tuy nhiên vừa thốt ra lời, nàng đột nhiên bừng tỉnh, hổ thẹn cúi đầu, hạ thấp giọng nói:
- Tiểu Ất ca lặp lại lần nữa, Lý cô nương?
-Mạc Đại Lang nói số bạc này là một Lý cô nương tặng cho, lại có quan hệ mật thiết với Phong cô nương, ngươi nói xem...
Ngọc Doãn nói nửa chừng đột nhiên ngậm miệng lại.
Hắn xoay người, kinh ngạc nhìn Mạc Ngôn, hơn nửa ngày mới mở miệng:
- Đại Lang vừa mới nói Lý cô nương, chẳng lẽ là...
Mạc Ngôn gật đầu.
- Ai là Lý cô nương?
Yến Nô vẫn không kịp phản ứng.
- Chính là Lý cô nương ở tại Phường Trấn An.
Phường Trấn An cách hai dặm bên ngoài Đông Hoa Môn. Yến Nô cũng ở Khai Phong đã lâu, nghe nói đến phường Trấn An, lập tức kịp phản ứng biết “Lý cô nương” này là ai. Cô gái sống ở phường Trấn An, có thân tình tỷ muội với Phong Nghi Nô, lập tức xuất ra lượng bạc, ngoại trừ kỹ nữ hàng đầu được Quan Gia bao dưỡng tại Khai Phong, ngoài Thượng Thính Hành Thủ Lý Sư Sư thì còn có thể là ai?
Chỉ có điều sao Tiểu Ất ca lại quen biết Lý Sư Sư!
Lúc này thì Ngọc Doãn đã tỉnh táo.
- Cái này....Tiểu Ất vô công bất thụ lộc!
Đối với Lý Sư Sư được lưu truyền hậu thế, Ngọc Doãn cũng vô cùng tò mò, nhưng đúng như lời hắn nói, vô công bất thụ lộc! Hắn và Lý Sư không qua lại, càng chưa từng gặp mặt, vậy mà lại tặng lượng bạc, thật sự khiến người ta không yên. Là lượng chứ không phải lượng, hai trăm lượng! Một khoản tiền lớn như thế, đúng, là khoản tiền thật lớn, nếu Ngọc Doãn nhận, có trời mới biết sẽ có thêm phiền toái gì nữa, nay hắn đã bao phiền toái quanh người rồi, thật sự không muốn rước thêm tai họa nữa. Huống chi, thân phận của Lý Sư Sư vô cùng mẫn cảm!
Từ lúc Lý Sư Sư và Tống Huy Tông quen biết nhau về sau đã gây ra bao nhiêu chuyện.
Tình nhân hoàng đế, sao có thể cho phép người khác dính vào?
Đã có không ít người không chịu thua, ví dụ như Võ Công Viên Ngoại Lang Cổ Dich từng làm thơ châm chọc Tống Huy Tông, trút lòng phẫn nộ, kết quả thiếu chút nữa bị Tống Huy Tông chém đầu, sau đó bị đày đi tòng quân. Đây là còn may mắn hơn một chút, ngoài ra còn có tiền nhiệm Đại Thịnh Phủ Nhạc Chính, còn có Chu Bang Ngạn danh xưng là Thanh Minh Cư Sĩ cũng đã vài lần suýt bị Tống Huy Tông giết chết, may mắn được Lý Sư Sư cầu xin mới bảo toàn tính mạng. Ngọc Doãn tự nhận mình tài đức chẳng bằng Cổ Dịch, Chu Bang Ngạn, thậm chí còn kém rất xa, nếu chẳng mau Tống Huy Tông ăn phải bình dấm chưa, chắc chắn khó tránh được họa sát thân.
Đại Tống không giết sĩ phu, không giết người đọc sách!
Nhưng Ngọc Doãn không có công danh, Tống Huy Tông muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, lại càng không có người cầu xin cho hắn.
Hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Ngọc Doãn, Mạc Ngôn không đợi hắn nói hết, đã nói luôn:
- Tiểu Ất không cần phải lo lắng, số bạc này là Lý cô nương tặng theo ý Phong cô nương, chỉ cần Tiểu Ất viết xong khúc phổ, sớm đưa đến là thanh toán xong.
Nếu chỉ có vậy...
Ngọc Doãn do dự!
HIện tại hắn thật sự rất cần tiền, cần một số tiền lớn.
Nếu không nhận số bạc do Lý Sư Sư tặng, chỉ sợ ngày mai khó mà vượt qua khó khăn.
Tuy nhiên đây cũng không coi là tặng, Lý Sư Sư nói rất rõ ràng, đây là giá để trả cho khúc phổ hắn viết cho Phong Nghi Nô, có thể nói là có qua có lại.
Quay đầu nhìn Yến Nô, Ngọc Doãn đột nhiên quay người về phòng.
Một lát sau, hắn cầm một tờ biên nhận đưa cho Mạc Ngôn:
- Xin Đại Lang chuyển lời đến Lý cô nương, ân tình này của Lý cô nương, Tiểu Ất ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu Lý cô nương có gì sai phái, Tiểu Ất nguyện không từ chối, chỉ cần lấy vật này ra làm tin là được.
Đây là một lời hứa hẹn!
Ngọc Doãn không biết mình có thể giúp được Lý Sư Sư điều gì.
Nhưng thái độ này nhất định phải biểu đạt ra.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tiểu nhân nhất định chuyển lời đến Lý cô nương. Tuy nhiên Lý cô nương nói, nơi Câu Lan ngõa xá này có tôn nghiêm, dù Tiểu Ất không có công danh, nhưng một thân tài học không phải lưu manh để mà bị khinh nhục, xin Tiểu Ất cứ tĩnh tâm viết xong khúc phổ. Lý cô nương còn nói, nàng sẽ đợi Tiểu Ất Diệu Tài sẽ viết được hí khúc hay, không để người khác coi thường.
Trong lời nói còn mang theo sự khích lệ, cổ vũ.
Mặc dù Lý Sư Sư xuất thân câu lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí), nhưng lại là danh kỹ đầy lòng hiệp nghĩa.
Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, chắp tay vái chào:
- Xin chuyển lời đến Lý cô nương, Ngọc Doãn sẽ không để nàng thất vọng.
- Vậy thì tiểu nhân cáo từ trước.
- Tạm biệt Đại Lang.
Mạc Ngôn dẫn theo Thập Tam Lang chào rời đi.
Ngọc Doãn và Yến Nô thì ngơ ngác đứng trong đình viện, dưới chân vẫn là hòm gỗ được chế tạo vởi gỗ hoàng hoa lê.
Cứ như vậy là giải quyết xong?
Tận đến lúc này Yến Nô vẫn không thể tin, đầu óc vẫn rối loạn. Sự lo lắng hoảng sợ hai ngày qua lại không dám biểu lộ ra ngoài, bởi vậy càng khiến áp lực của Ngọc Doãn càng lớn. Nhưng hiện tại, nàng nhìn rương bạc kia, lại nhìn Ngọc Doãn, thì thầm:
- Tiểu Ất ca, có phải nhà ở và cửa hàng của chúng ta đều phải được bảo vệ hay không?
Ngọc Doãn không quay lại, vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Đừng nhìn biểu hiện vừa rồi của hắn rất bình thường, nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế là gắng gượng chống đỡ.
Từ không đến có, rồi sau lại từ có đến không, từ tràn đầy hy vọng, lại đến tuyệt vọng khôn cùng...Ngọc Doãn tuy rằng nói cố gắng viết khúc phổ, nhưng trong lòng một chút nền tảng cũng không có. Thậm chí hắn đã chuẩn bị ngày mai liều chết với Quách Kinh. Xử lý Quách Kinh, tất cả phiền toái sẽ giải quyết xong! Có lẽ hắn sẽ vì vậy mà bị sung quân, nhưng lại có thể bảo vệ Yến Nô không bị liên lụy. Phải biết rằng, từ hơn một tháng trước, hắn đã lén chuyển khế ước mua bán nhà sang tên cho Yến Nô.
Nhưng ai có thể ngờ lại có quý nhân giúp đỡ.
Ngọc Doãn sau một lát thất thần, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
- Đúng vậy, bảo vệ, đều bảo vệ hết!
Nói xong, hắn dang tay ôm lấy Yến Nô, xoay vòng.
Yến Nô theo bản năng muốn giãy ra, nhưng lại chợt từ bỏ, hai tay chậm rãi ôm lấy lưng Ngọc Doãn, vùi má phấn lúm đồng tiền vào ngực hắn.