Bắc Triệt cực kỳ hài lòng với câu trả lởi của cô, hắn đưa tay phác hoạ trên gương mặt nhỏ nhắn của Chân Mạt, từ tốn buông ra từng chữ một.
“ Ngay từ đầu em đồng ý tôi sẽ không phải mệt mỏi thế này “.
Chân Mạt để mặc bàn tay bẩn thỉu của hắn di chuyển trên gương mặt cô, một khắc này cô quả thực muốn đâm chết hắn, đâm đến khi hắn không cỏn sức nói chuyện, đâm đến khi hắn cầu xin cô dừng lại.
“ Tôi muốn gặp anh ấy lần cuối “.
Nhìn về hướng phòng phẫu thuật, tâm tư nặng trĩu chung quy vẫn không thể buông xuống. Bác sĩ đã vào gần hai tiếng đồng hồ, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có nổi một chút tin tức.
“ Được “.
[... ]
Phẫu thuật kết thúc, Viên Thái Bách được đẩy đến phòng bệnh VIP, Chân Mạt cũng theo vào bên trong còn về phần Bắc Triệt, hắn chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài theo dõi.
Chân Mạt ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay to lớn của Viên Thái Bách, nước mắt nhẹ nhàng rơi trên gò má. Đôi tay luôn mang lại hơi ấm cho cô giờ lại lạnh lẽo đến như thế. Chân Mạt nắm chặt lấy bàn tay ấy, đem hơi ấm truyền cho anh.
Nhớ lần trước Viên Thái Bách cũng nằm ở đây, nhưng lần đó anh chỉ vì muốn lấy lòng cô mà diễn kịch. Cô của hiện tại chỉ mong Viên Thái Bách lại quậy phá, dùng cách ấy để trêu đùa cô.
“ Thái Bách... “.
Chân Mạt nhẹ nhàng gọi tên anh, giọng nói do khóc mà trở nên lạc đi không rõ ràng.
“ Anh tỉnh lại được không? Thái Bách, em sắp phải đi rồi... “.
Bắc Triệt đứng ngoài kia nhìn Chân Mạt nắm lấy tay Viên Thái Bách khóc nức nở không hiểu sao bản thân hắn lại thấy khó chịu. Hắn chỉ vì nảy sinh một chút hứng thú với cô, lại thêm cô là người phụ nữ Viên Thái Bách yêu thương mà dùng mọi thủ đoạn ép cô về bên cạnh hắn. Nhưng khi nhìn thấy cô khóc, trái tim hắn tại sao lại quặn đau?
Bên trong kia, Chân Mạt cuối cùng cũng ổn định lại tâm trạng. Cô lau khô nước mắt, buông tay Viên Thái Bách ra, cố gắng ép bản thân phải trở nên mạnh mẽ.
“ Thái Bách, xin lỗi “.
“ Chúng ta phải chia xa rồi “.
Chân Mạt nhanh chóng xoay người đi bởi bản thân cô biết rõ chỉ cần nhìn thêm một giây nữa cô không có cách nào đem mình tách xa anh.
Chân Mạt toan rời khỏi, Viên Thái Bách đột nhiên nắm lấy bàn tay cô, tuy không phải giữ lấy thật chặt nhưng lại khiến Chân Mạt sửng sốt.
“ Mạt Mạt, đừng đi “.
Giọng nói Viên Thái Bách yếu ớt vô cùng, lọt vào tai Chân Mạt lại tựa như một sợi dây buộc chặt lấy trái tim cô.
Lúc này Bắc Triệt đột nhiên mở cửa bước vào, hắn đi tới đem hai người tách xa ra, lại nhìn Viên Thái Bách rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê tâm trạng cực kỳ hứng phấn. Chẳng biết anh có thể nghe thấy hay không, hắn vẫn lạnh nhạt nói.
“ Cô ấy từ giờ là người của tôi “.
[... ]
Bên trong xe rơi vào một mảng tĩnh lặng, Bắc Triệt không nói gì hết để Chân Mạt từ mình sắp xếp cảm xúc, đến khi xe khởi động, cô lại mở lời.
“ Tôi muốn mở họp báo vạch rõ tình cảm với Viên Thái Bách “