Editor: May
Tình Không không tự giác mà nuốt nuốt nước miếng, nhớ tới những lời giữa trưa mình nói với Sở Vân Triết, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên, người đàn ông như vậy, phù hợp ảo tưởng của tất cả phụ nữ.
“Anh đã trở lại, tôi đi tắm rửa trước.” Tình Không chào hỏi, ánh mắt lóe lóe, chuẩn bị cứ như vậy đi qua.
Sở Ngự Bắc chế trụ cổ tay cô, rũ mắt nhìn cô, “Chuyện gì xảy ra?”
Hỏi tự nhiên là nước trên người cô.
“Gặp xui xẻo, không cẩn thận bị người trên lầu dội xuống ở trên phố, tôi đi thay quần áo trước, trên người không thoải mái.”
Tình Không tận lực làm ngữ khí của mình nghe tới nhẹ nhàng một chút, biểu tình thoạt nhìn ảo não một chút.
Sở Ngự Bắc nhàn nhạt quét quét cô, “Hôm nay sao không để cho tài xế tới trở về?”
Tình Không rũ mắt xuống, “Xe của anh quá chói mắt, tôi không muốn chọc người phê bình, tôi…… Có thể dọn về chỗ cũ không?”
Cô lo lắng mình sẽ gây ra phiền toái cho anh, cô không nghĩ tới video kia sẽ gây ra hưởng ứng lớn như thế, hôm nay mới là bắt đầu mà thôi.
“Xem lời tôi nói như gió thổi bên tai? Hay là đến bây giờ em vẫn không làm rõ thân phận của chính mình?”
Ngữ khí người đàn ông hơi nặng nề, tâm Tình Không hơi trầm xuống.
Rốt cuộc nhịn không được hỏi một vấn đề chính cô cũng rất muốn có đáp án chính xác, “Tôi có thân phận gì?”
Ánh mắt Sở Ngự Bắc thâm trầm, nhấp môi, như suy tư mà nhìn Lộ Tình Không.
Tình Không vừa thấy ánh mắt này liền khiếp đảm, cũng hối hận đã hỏi vấn đề kia, ánh mắt cô đơn mà lóe lóe, “Tôi đi tắm rửa trước.”
Tay Sở Ngự Bắc nắm cổ tay cô không chút sứt mẻ, đột nhiên lôi kéo, Tình Không xoay tròn một trăm tám mươi độ rơi vào khuỷu tay của anh, kinh hồn chưa định, trên môi chợt lạnh, hơi thở mát lạnh của anh bao phủ lên.
Cô mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Người đàn ông cắn cắn môi dưới của cô, giống như đang trách cứ cô hôn môi cũng không chuyên tâm.
Tình Không ăn đau, môi đỏ khẽ nhếch, người đàn ông thừa thế công thành đoạt đất, dọc theo quét sạch khoang miệng cô từ trên xuống dưới một lần.
Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng vọng âm thanh khiến người mặt đỏ tai hồng, thẳng đến hô hấp của nhau đều không xong, Sở Ngự Bắc mới buông cô ra.
Khi cả người Tình Không xụi lơ ở trong lòng ngực anh, há to miệng thở gấp, ngực phập phồng không chừng.