Editor: May
Tình Không đã quen anh động một chút liền ôm cô, dứt khoát an tĩnh mà vùi ở trong lòng ngực của anh.
Thời gian hạnh phúc như vậy, có thể nhớ kỹ một chút thì nhớ một chút.
Nếu vĩnh viễn có thể như vậy, sẽ tốt biết bao, là yêu cầu xa vời của cô.
“Há miệng!”
Tình Không hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, nghe được tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, phản xạ có điều kiện mà há miệng.
Một đồ vật lạnh băng rơi vào trong miệng cô, thanh hương bạc hà liền theo sát, cô mới phản ứng lại được, đó là bàn chải đánh răng!
“Ô…… Tôi…… tự mình làm……” Tình Không nức nở, mồm miệng không rõ.
“Em có thể tự làm?”
Tình Không, “……” Rũ mắt nhìn cánh tay gói đến giống như cương thi của mình.
Được rồi, cô không thể.
Tình Không nhìn người đàn ông trong gương, anh cong eo, ngón tay thon dài niết cằm của mình, một cái tay khác chuyên chú chà hàm răng của cô.
Mặt nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông dần dần mơ hồ, trong lòng Tình Không quay cuồng, giờ phút này anh ấm áp đến cực kỳ giống như ngày tháng bảy.
“Tôi làm đau em?”
Người đàn ông ngừng tay động tác, nhíu mày lại hỏi cô.
Tình Không lắc đầu, lúc này mới phát hiện không biết chính mình đã rớt nước mắt từ khi nào.
Sở Ngự Bắc cầm ly tới để Tình Không súc miệng, lại lấy khăn lông qua cẩn thận tránh đi thuốc mỡ, giúp cô lau mặt.
Con ngươi trắng đen rõ ràng của Tình Không không sai không lệch nhìn anh, đột nhiên nhanh trí, cô nhón mũi chân hôn lên cằm người đàn ông một cái.
“Cám ơn anh, Sở Ngự Bắc, đã thật lâu không có người đối xử với tôi như vậy.”
Thật là thật tốt quá, ngoại trừ khi cô còn nhỏ còn chưa thể tự gánh vác cuộc sống, Lộ Viễn Kiều sẽ đối với cô như vậy, cũng chỉ có Sở Ngự Bắc này.
“Những lời này, sau này đừng nói nữa.”
Giọng nói cảm xúc khuynh hướng kim loại của người đàn ông rất êm tai, trầm thấp đến giống như hợp âm D pha của đàn violon.