Editor: May
Lần trước chân không đưa tới cửa, anh thực phẫn nộ mà đuổi cô đi ra ngoài, cô còn tưởng rằng……
Thật ra, cô đã thành niên, tuổi mụ đã là mười chín, nói nhỏ, cũng không phải là nhỏ.
Cô hiểu rõ người đàn ông này đang thương tiếc, càng quý trọng liên hệ với anh, nhẫn tới mức này rồi, còn suy xét vấn đề thân thể của cô.
Tâm Tình Không, lại rung động một lần nữa.
Cô từng trải qua khóa sinh lý, tay cô còn ở trên lửa nóng kia, biết anh không dễ chịu, đỏ mặt hỏi câu, “Vậy anh làm sao bây giờ?”
“Em giúp tôi, hửm?”
Tình Không ngước mắt, theo bản năng muốn rút tay về, “Giúp? Giúp như thế nào?”
Người đàn ông giống như thực thích bộ dáng ngốc ngốc này của cô, cong cong môi, cúi đầu thì thầm vài câu ở bên tai cô.
Lúc rời đi còn cố tình cọ qua bên tai cô, thuận thế hôn hôn.
Mặt Tình Không trực tiếp hồng thành cà chua, giận trừng mắt nhìn anh, “Sở Ngự Bắc, anh thật sự quá xấu rồi, tôi không thể tưởng được anh lại hư như thế.” Rồi mới rút tay trở về.
Người đàn ông không cho, Tình Không mếu máo, yếu ớt mà nói một câu, “Tôi đau……”
Người đàn ông khẽ thở dài, rũ mắt, băng vải màu trắng ánh vào mi mắt, anh vẫn là buông tay cô ra, lại cúi đầu mổ mổ ở trên môi đỏ kiều diễm ướt át của cô, “Bây giờ em biết đối phó tôi như thế nào rồi phải không? Hử?”
Thật ra Tình Không đã sớm sờ soạng đến quy luật này, người đàn ông càng cường hãn giống như Sở Ngự Bắc vậy, càng phải lấy nhu chế cương, bởi vì không ai có thể cương thắng nổi anh.
Chỉ cần cô mềm như bông làm nũng, hơn phân nửa anh sẽ mềm lòng.
Thật ra Tình Không độc lập kiên nghị cũng không phải là một cô gái nũng nịu, thậm chí là cường hãn, nhưng ở trước mặt Sở Ngự Bắc, làm nũng của cô, mềm mại của cô lại thật sự không phải là giả vờ.
Từ nhỏ cô gái nhỏ đã chính là một hán tử, là hán tử hơn phân nửa bị sinh hoạt bức thành.