Editor: May
“Tình Không tiểu thư, tiên sinh bảo tôi tiến vào giúp cô bôi thuốc.”
Tình Không lại rũ mắt xuống, thu liễm đi ảm đạm nơi đáy mắt, nội tâm thập phần phức tạp, sinh khí như thế mà vẫn còn nhớ rõ sai người tiến vào giúp cô bôi thuốc……
Sở Ngự Bắc, anh, rốt cuộc có vài phần thích em đúng không?
Không phải mười phần, sao sẽ là mười phần chứ?
……
Tình Không mất ngủ đến nửa đêm, ngủ mơ mơ màng màng một giấc, trời...đã sáng lên.
Cô trằn trọc một buổi tối, quyết định nói chuyện thật tốt với Sở Ngự Bắc, có một số việc nếu đã đâm thủng, đại biểu có thể lấy lên mặt bàn nói được.
Nhưng chờ đến khi Tình Không đi xuống lầu, tìm kiếm thân ảnh Sở Ngự Bắc, lại phát hiện người khác đã đi ra ngoài.
“Thím Lý, Sở Ngự Bắc đâu?”
Thím Lý đã quen Tình Không gọi thẳng tên Sở Ngự Bắc, cũng không có quá kinh ngạc, “Tình Không tiểu thư, lão tổng thống đại nhân sinh bệnh, tiên sinh đã sớm đi qua.”
Đáy lòng Tình Không trầm xuống, có loại dự cảm điềm xấu lan tràn đến trái tim, luôn cảm thấy có chuyện gì đó muốn xảy ra.
“Tình Không tiểu thư? Tình Không tiểu thư?”
Tình Không hoàn hồn từ trong suy nghĩ của mình, “Ách, xin lỗi, thím Lý thím nói cái gì?”
“Tôi hỏi cô muốn ăn bữa sáng gì.”
“Tùy tiện là được.”
Thím Lý tựa hồ nhìn ra cô thất thần, trấn an cô nói, “Tình Không tiểu thư cô không cần lo lắng, trái tim lão tổng thống đại nhân luôn không phải là rất tốt, thỉnh thoảng sẽ phát tác.”
“Kể từ sau khi đại tiểu thư nhà họ Minh ra sức học hành ngoại khoa tim, nhận thức không ít quyền uy, tự trả tiền xây dựng viện nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu nhằm vào bệnh tình cùa lão tổng thống đại nhân, tình huống đã khá hơn nhiều.”
Đại tiểu thư nhà họ Minh……
Minh Mị.