Editor: May
Ông chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh, “Ngự Bắc tới rồi? Ngồi, trước ngồi xuống, con bé Minh còn có một lúc liền xong.”
Minh Mị nghe vậy, thu ống nghe đặt ở trên trái tim lão tổng thống đại nhân, người cũng như tên, cười đến sáng rỡ hào phóng với lão tổng thống.
“Ông nội Thẩm, thân thể ông không có cái gì trở ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng nên lo âu nhiều, bảo trì tâm cảnh bình thản là được.”
Thẩm Viễn Dương không ngừng gật đầu, “Minh nha đầu, chỉ cần thấy cháu, thân mình ông nội Thẩm này lập tức liền lanh lẹ. Cháu a, cũng đừng gọi ông nội Thẩm nữa, theo Ngự Bắc gọi ông ngoại đi.”
“Này…… Chỉ sợ không tốt lắm?” Minh Mị như có như không quét về phía Sở Ngự Bắc một cái.
Thẩm Viễn Dương vẫy vẫy tay, “Này có cái gì không tốt, lập tức chính là người một nhà, gọi trước thì làm sao chứ.”
Biểu tình lạnh lùng của Sở Ngự Bắc nhàn nhạt, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, “Thân mình ông ngoại giống như không quá đáng ngại, cháu liền đi trước, phủ tổng thống còn có rất nhiều công vụ chờ cháu xử lý.”
Sở Ngự Bắc nói xong, liền thật sự tính toán đứng dậy chạy lấy người.
“Hôm nay là chủ nhật, cháu có công vụ gì đều chờ đến tuần sau lại nói, sau này cũng như thế, mỗi tuần rút một ngày ra tới bồi Minh nha đầu.”
“Mặt khác, hai đứa cũng già đầu rồi, cái gọi là thành gia lập nghiệp, không sai biệt lắm đã đến lúc quyết định rồi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Sở Ngự Bắc rét lạnh, hóa ra đây mới là mục đích chân chính lão nhân gia gọi anh về.
“Ông ngoại, cái gọi là quốc gia, có quốc mới có gia, nếu ngài đã phó thác Bắc Thần Quốc cho cháu, cháu ít nhất phải làm ra một chút thành tích mới suy xét vấn đề cá nhân, hiện tại nói còn quá sớm.”
Thẩm Viễn Dương cũng không phải là những ông lão dễ lừa gạt đó, đây là ở trước mặt Minh Mị, biểu đạt thái độ của anh đúng chỗ, mục đích cũng đã đạt tới.