Editor: May
Mặt Tần Hãn vẫn bất động thanh sắc như cũ, nhìn như không thèm để ý mà nói, “Tôi thấp cổ bé họng, tiên sinh bảo tôi làm gì, tôi liền làm cái đó, tôi chỉ là làm công, tin tưởng lão tổng thống đại nhân cũng không phải là người nhàn tâm quản tiểu tốt vô danh như tôi. Xin lỗi không tiếp được.”
Tần Hãn nói xong liền đi về phía Tình Không.
Minh Mị nhìn bóng dáng anh, không tự giác mà cầm nắm tay, xem ra, đến Tần Hãn cũng đứng ở bên phía Lộ Tình Không.
Thứ cô vẫn luôn chắc chắn tựa hồ không còn chắc chắn như vậy nữa.
Mà cũng lúc này, Sở Ngự Bắc vừa mới mở hội nghị thường kỳ xong trở lại văn phòng, cầm lấy di động liền thấy được WeChat Tần Hãn gửi tới đây.
Trượt mở ra, là một tấm ảnh chụp, cô gái mặc váy dài màu xanh da trời mở hai tay ra bay múa ở trên cỏ màu xanh đậm.
Tần Hãn bắt giữ góc độ rất tốt, cô gái làm diều hâu cười đến thực tùy ý, lộ hàm răng trắng tinh, khóe mắt hơi nhẹ nhàng hướng lên trên, rất không hài lòng.
Đó là thanh xuân và sức sống chỉ thuộc về cô gái nhỏ mười tám tuổi.
Người đàn ông dung sắc bức người dương khóe môi, lưu ảnh chụp cô gái lại, xem ra cô rất vừa lòng với an bài của anh.
Anh đang muốn thiếp lập ảnh chụp làm hình nền, màn hình di động lại sáng lên.
Là điện thoại của Tần Hãn.
“Tiên sinh, Tình Không tiểu thư bị thương.”
Người đàn ông vừa rồi khóe miệng còn dương lên bỗng nhiên lạnh mặt đứng dậy.
Vừa lấy áo khoác đi ra ngoài, vừa nói, “Minh Mị ở đó không?”
“Minh Tiểu Thư cũng bị thương, không có biện pháp chẩn trị cho Tình Không tiểu thư.”
“Bị thương chỗ nào?”
“Minh Tiểu Thư bị thương……”
Tần Hãn còn chưa nói xong, đã bị Sở Ngự Bắc lạnh giọng đánh gãy, “Tôi hỏi chính là Lộ Tình Không!”