Editor: May
Cô không cam lòng, cho dù giữa cô và Sở Ngự Bắc không có tình yêu, nhưng tình cảm nhiều năm như thế cũng không phải hư vô, ít nhất, cô cho rằng chính mình ở trong lòng anh vẫn có một chút địa vị.
Thái độ Tần bí thư đại biểu thái độ của Sở Ngự Bắc, cô ở trong cảm nhận của anh, còn không bằng một cô gái nhỏ mới quen biết không lâu.
Minh Mị cầm nắm tay, mặt không biểu tình mà nhìn chiếc xe tuyệt trần rời đi kia, cô ngược lại muốn xem, anh đối với Tình Không, rốt cuộc có thể có bao nhiêu sủng ái!
……
Tần Hãn mang theo Tình Không, dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng khám của Thiệu Nhiên.
Xe vừa mới ngừng ổn, cửa xe đã bị mở ra, trên người Tình Không chợt nhẹ, người cũng đã tới một cái ôm ấp quen thuộc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tình Không đã quen thuộc hơi thở của anh như thế, hoàn toàn không cần ngẩng đầu, liền biết là ai.
Tình Không ngước mắt, thấy cằm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt của người đàn ông, đến hơi thở trên người cũng là mát lạnh.
Khi đối diện với con ngươi sâu thẳm của người đàn ông, ngược lại giật mình, cảm xúc nơi mặt quá mức phức tạp, “Sao anh lại ở chỗ này? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
Tình Không nhìn nhìn lại bốn phía, lại không thấy ám vệ.
Cô tìm ra một quy luật, lúc Sở Ngự Bắc chấp hành công vụ tất nhiên là có ám vệ đi theo, ngày thường ra ngoài cũng có, tình huống giống như bây giờ không có một ai, ngược lại là cực nhỏ.
Nguyên nhân càng có khả năng hơn, Tình Không không nghĩ, cũng không dám đi đoán, bằng không giải thích không được lý do Tần Hãn phải đưa cô đến đây.
Người đàn ông tự nhiên sẽ không nói chính mình ở chỗ này chờ cô từ trước, càng sẽ không nói bởi vì nghe được cô bị thương, liền buông không màng công việc trong tay, vô cùng lo lắng mà tới rồi.
Bởi vì đến chính anh cũng không biết nên giải thích hành vi của mình như thế nào, cái loại này hoảng hốt không hiểu này quá mức với xa lạ.
“Vừa lúc tìm Thiệu Nhiên có việc.” Người đàn ông không nóng không lạnh mà trở về một câu, thái độ không tính là tốt.