Editor: May
Anh từng dặn dò cô đừng chạy khắp nơi ngoan ngoãn ngốc trong nhà, quả thực xem lời nói của anh trở thành gió bên tai.
“Không đáng ngại.” Sở Ngự Bắc áp xuống giận tái đi trong lòng, nhàn nhạt rơi xuống hai chữ, cầm lấy cái di động màu hồng phấn kia nhìn nhìn, đã gần 6 giờ, cũng nên xuất phát.
“Xuất phát đi, đến lúc đó gặp.”
Trong lòng Minh Mị mừng như điên, đây là đáp ứng cô?
Trên mặt cô vẫn là bất động thanh sắc, lại bình thường trở về một câu, “Được, đến lúc đó gặp.”
……
Cũng là lúc này, phòng bao xa hoa tầng cao nhất của Tả Ngạn 1989, hội tụ quan nhị đại, hồng nhị đại, phú nhị đại tôn quý nhất Bắc Thần Quốc……
Nhân số không tính là nhiều, nhưng mỗi một người đều là nhân tài kiệt xuất, không cho phép khinh thường.
Mà người chủ buổi yến hội này tự nhiên chính là thọ tinh hôm nay, Mặc Trần.
Nhưng lúc này, khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành kia của anh lại còn muốn đen hơn đáy nồi vài phần.
“Diệp Nam Sanh, tôi không biết cô làm sao quấn lấy mẹ tôi làm buổi tụ hội này, nhưng tôi nói cho cô biết, nếu cô lại bức tôi ở bên cô, chính là cô tự rước lấy nhục, mơ tưởng tôi có phong độ thân sĩ gì với cô.”
Đừng nói phong độ thân sĩ, mỗi một lần Mặc Trần gọi điện cho Diệp Nam Sanh đều chỉ có thể dùng nổi trận lôi đình để hình dung.
Mặc Trần vừa mới thấy chiếc xe thảm không nỡ nhìn kia của anh, màu sắc ghê tởm kia, biển số xe ghê tởm kia, đôi mắt to ghê tởm kia……
Nếu bị những người khác nhận ra đó là xe của anh, anh không giết Diệp Nam Sanh liền không thể.
“Anh Mặc, em là đang theo đuổi anh, chẳng lẽ anh nhìn không ra sao? Ồ, đúng rồi, em là người một nhà, không cần phong độ thân sĩ gì đó nga.”
Diệp Nam Sanh vẻ mặt vô tội chớp mắt to, gân xanh trên huyệt Thái Dương của Mặc Trần bạo nhảy.
Tình Không ở một bên hết sức vui mừng, hình ảnh vương tử yêu nghiệt và công chúa hệ manh này thật đẹp.