Editor: May
Cô gục đầu xuống, không hề đi nhìn đôi bích nhân kia nữa, lúc quay đầu lại lần nữa, cánh tay cột băng gạc không cẩn thận đụng phải Lý Mục Thành.
Đau đến cô mắng một tiếng.
Tầm mắt Lý Mục Thành từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi cô, tự nhiên liền phát hiện trước tiên.
“Như thế nào? Nghiêm trọng không?”
Phòng bao yên tĩnh, giọng trầm thấp cứng đờ của Lý Mục Thành rất là đột ngột, tay anh cũng tự nhiên mà nắm lấy cổ tay Tình Không.
Con ngươi lạnh lùng sâu thẳm tràn ngập quan tâm.
Tình Không muốn tránh ra, đã không kịp, Sở Ngự Bắc đã nhìn sang bên này.
Cô theo bản năng không muốn để Sở Ngự Bắc thấy, che mặt, tránh thoát tay Lý Mục Thành, trốn về phía sau bình hoa còn muốn cao hơn cô.
Con ngươi sâu thẳm của Lý Mục Thành rét lạnh, ngược lại đối diện với tầm mắt của Sở Ngự Bắc.
Hai người nam sĩ ưu tú nhất Bắc Thần Quốc, tầm mắt va chạm ở giữa không trung, một kiêu căng, một lạnh băng, hoa lửa bắn ra bốn phía, việc nhân đức không nhường ai.
Sở Ngự Bắc chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái liền dời đi, ngược lại nhìn bóng dáng xanh lam lộ ra sau bình hoa, như suy tư cái gì.
“Ngự Bắc, Mặc Trần ở bên kia, chúng ta đi chào hỏi đi.” Minh Mị đã đến gần, lại tự nhiên không thôi khoác cánh tay anh.
Những người khác tự động nhường ra một lối đi cho đôi bích nhân này, Minh Mị cười cười thân thiện với mọi người, xinh đẹp hào phóng.
Phó tổng thống đại nhân và người phụ nữ của anh, đó chính là thần bầu trời, có thể gần gũi mà coi trọng thêm vài lần, đã là tổ tiên tích đức, đại đa số người đều là tâm tính người ái mộ, nam thần đều chính là nhìn xa xa không thể chạm loạn.
Nhưng có người vẫn là ngoại lệ, ví dụ như Âu Nhược Hi nhảy ra giữa đường.
“Phó tổng thống đại nhân chào ngài, tôi là bạn Minh Mị, tôi tên Âu Nhược Hi, thật cao hứng khi được gặp ngài.”
Cô ta ngược lại cũng không có lớn gan đến dám bắt tay với Sở Ngự Bắc, chào hỏi xong, nháy mắt ra dấu với Minh Mị, liền thức thời mà đứng ở một bên.