Editor: May
Mà, khi Mặc Trần vén áo sơmi lên, lộ ra dây lưng hoàn toàn thay đổi, miễn cưỡng nhìn ra được là sản phẩm xuất ra từ công ty anh, Sở Ngự Bắc yên lặng mà thu chân về.
“Vừa rồi Diệp Nam Sanh con nhóc chết tiệt kia làm sao cũng phải bắt tôi đổi dây lưng này, anh thiếu chút nữa đã bị cô ta quấn chết!”
Trên dây lưng kia, trừ bỏ miễn cưỡng nhìn ra được hai chữ mẫu “uz”, còn lại đều bị vẽ xấu đến hoàn toàn thay đổi, thêu thủ công trên dây lưng bị Diệp Nam Sanh tự mình viết, mơ hồ có thể thấy được chữ giống như“mc520”……
Sở Ngự Bắc đã nhịn không được gợi khóe môi lên, cũng khó trách Mặc Trần sẽ bạo tẩu.
Anh nhướng nhướng mày, “Anh cứ ngoan ngoãn thay như thế sao?”
Nói đến cái này trong lòng Mặc Trần hừng hực lửa trại đốt lên, Diệp Nam Sanh con nhóc chết tiệt kia lại có thể bắt lấy tay anh để lên trên ngực cô, uy hiếp anh, nếu anh không đổi, cô liền kêu to phi lễ, để Mặc phu nhân chủ trì công đạo.
Còn nói dì Mặc của cô đã sớm nhìn trúng đứa con dâu là cô.
Nếu đối tượng bị áp chế này không phải chính mình, Mặc Trần sẽ điểm khen cho con nhóc chết tiệt kia, mệt cô nghĩ ra.
“Đừng nói cái này, uống rượu đi, buồn bực chết tôi.” Mặc Trần nói, cầm lấy ly rượu của mình chạm chạm Sở Ngự Bắc.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, còn nói thêm, “Đúng rồi, cô gái nhỏ chú nuôi cũng tới, tôi thấy cô ấy và Diệp Nam Sanh cùng nhau tiến vào, giờ không biết đã đi nơi nào.”
Đôi mắt nửa híp của Sở Ngự Bắc đột nhiên mở ra, “Anh nói Lộ Tình Không tới đây?”
Mặc Trần liếc anh một cái, hỏi ngược lại, “Rốt cuộc Sở tổng thống nuôi mấy cô gái nhỏ hả?”
Sở Ngự Bắc gật gật đầu, rất tốt, anh nghĩ anh biết cô ở nơi nào rồi.
Mặc Trần ngơ ngẩn nhìn Sở Ngự Bắc bỗng nhiên đứng dậy, không rõ nguyên do, “Đã nói bồi anh uống rượu, chú đi đâu a, này, Sở đầu gỗ……”
Mặc Trần kêu nhưng anh không ngừng, đành phải đi theo luôn.