Editor: May
Anh ta không phải là quân nhân chính khí lẫm nhiên, chính trực không thôi sao?
Sao lại có tâm địa gian xảo như vậy?
Bây giờ cô là tiến thối lưỡng nan, hai bên không phải người, nói như thế nào đều là sai, đành phải giả chết, hy vọng Sở Ngự Bắc cũng không có thấy.
Nhưng sao sẽ có thể được?
Sở Ngự Bắc không biết tốn bao nhiêu tâm lực, mới ngăn chặn chính mình không duỗi tay đi đoạt lấy cái túi kia.
Anh lại liếc mắt nhìn Lý Mục Thành một cái, giống như vô số lần trong quá khứ, chặn ngang ôm Tình Không lên đi ra ngoài, như vào chỗ không người.
Anh đến sức lực nhìn lần thứ hai cũng không dùng, anh dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, ai mới là người đàn ông của Lộ Tình Không.
Tình Không tự nhiên dùng hai tay ôm cổ anh, chu cái miệng nhỏ mắt trông mong nhìn anh.
Nhưng động tác tự nhiên không thôi, mặc cho ai cũng nhìn ra được, nhất định là diễn luyện qua vô số lần.
Sở Ngự Bắc cúi đầu, mổ mổ trên môi anh đào màu đỏ của cô, thanh tuyến trầm thấp gợi cảm như là tình nỉ non trong nhân gian, “Trở về lại thu thập em!”
Nhưng mà, không có bao nhiêu lực thuyết phục, càng có rất nhiều vô hạn sủng nịch, không có người tin tưởng anh sẽ nỡ “Thu thập” Lộ Tình Không.
Nhưng mà, Tình Không tin tưởng, người đàn ông này trước mặt người ngoài rất khắc chế, nhưng ở trước mặt cô lại không có.
“Anh đừng tin lời của anh ta, chuyện không phải như vậy, tôi trở về lại giải thích với anh.”
“Đã muộn.”
“Vậy tôi không trở về với anh đâu.”
“Em dám?”
……
Minh Mị đoán được mở đầu, nhưng cô không đoán được kết cục.