Editor: May
Tình Không quả nhiên bạo tẩu, cả người nhảy dựng lên, kết quả “A” mà một tiếng, đầu đụng phải đỉnh xe, ngã ngồi ở trên ghế da, đau đến cô nước mắt lưng tròng.
Tiểu tham tiền này!
Sở Ngự Bắc vừa đau lòng lại buồn cười, ôm người tới đây, xoa đầu cô, “Không phải chỉ là ba mươi vạn thôi ư? Cần phải như vậy sao?”
“Cần! Đương nhiên cần! Đó là sinh ý tôi mời chào, thật vất vả làm thành mua bán, sao anh có thể nói một câu liền sung công chứ?”
Tình Không thầm mắng nhà tư bản vạn ác, quả nhiên là người càng có tiền liền càng keo kiệt, ba mươi vạn với anh mà nói không phải tiền, đối cô mà nói đó chính là một khoản lớn! Khoản lớn!
“Mua bán em thật vất vả làm thành?” Sở Ngự Bắc âm dương quái hỏi một câu,
Vừa rồi cô cũng không phải là nói như thế, cô nói trên trời rớt xuống bánh có nhân.
Tình Không bị người đàn ông nói nghẹn, nghĩ nghĩ, thay đổi lý do thoái thác, ngược lại cũng đúng lý hợp tình hơn, “Anh ta vốn dĩ ra giá không có cao như vậy, là tôi thật vất vả nói hợp lại.”
“Đó là thẻ của tôi.” Sở Ngự Bắc nhắc nhở cô.
Tình Không khẽ cắn môi, hạ một quyết định thống khổ, “Nếu anh ra vật, tôi cũn xuất lực, chi ba bảy, anh ba tôi bảy!”
Sở Ngự Bắc vẻ mặt bình tĩnh mà liếc cô, thờ ơ.
Tình Không lại khẽ cắn môi, làm một dấu tay sáu, “Bốn sáu, anh bốn tôi sáu!”
Sở Ngự Bắc vẫn là biểu tình vân đạm phong khinh kia.
Tình Không đau khổ đưa ra, “Năm năm, không thể nhiều hơn!” Này còn đau hơn cắt một miếng thịt của cô, ánh mắt nhìn Sở Ngự Bắc như là đang nhìn kẻ thù.
Tài chính cô mang theo Lão Lộ cao bay xa chạy a, một nửa cứ như vậy không cánh mà bay.
Tình Không mang theo một khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Anh hẳn sẽ không muốn anh sáu tôi bốn chứ?”