Editor: May
Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế, Minh Tư Lệnh tự nhiên nhìn ra được, dù tính tình tốt hơn nữa, cũng bị thái độ không coi ai ra gì như vậy kích thích ra rồi, ông ở giới quân chính cũng coi như là một nhân vật vang dội.
Ở trong cách nhìn của ông, Sở Ngự Bắc chỉ là một tên nhóc thúi miệng còn hôi sữa.
Bị một tên nhóc thúi làm lơ như vậy, ông không có tức đến cái trán bốc khói đã tính là tính tình tốt.
Con gái của Minh Lãng ông là hòn ngọc quý trên tay duy nhất của ông, xứng với bốn chữ “Quốc sắc thiên hương”, toàn bộ thanh niên tài tuấn Bắc Thần Quốc có ai không muốn làm con rể ông.
Cũng chỉ có ở nơi Sở Ngự Bắc này, mới có thể bị khinh bỉ như vậy.
Minh Lãng cưỡng chế lửa giận trong lòng, chậm rãi đứng lên, “Kiêu binh tất bại! Hy vọng đời này phó tổng thống đại nhân sẽ không có lúc ăn nói khép nép đến cầu Minh mỗ.”
Lúc ông đi ra thiếu chút nữa đụng phải Tần Hãn đưa nước trà vào.
“Tư lệnh đây liền đi sao?”
Minh Lãng nhìn trà nóng trên tay anh một chút, âm dương quái điều nói một câu, “Trà phủ tổng thống các người, Minh mỗ tôi uống không nổi!”
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
“Tiên sinh, tư lệnh đây là……”
“Sau này chưa trải qua thông báo, không cho phép bất kỳ ai tiến vào, đi ra ngoài đi.”
Tần Hãn đứng ở tại chỗ không động, rốt cuộc Sở Ngự Bắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Tiên sinh, Minh Tư Lệnh ít nhất còn nhiều năm nữa mới về hưu, mà lão tổng thống đại nhân chỉ còn hơn một năm liền sẽ lui xuống, đắc tội ông ta không có lợi, chẳng may ông ta liên hợp Đảng Dân Chủ bỏ phiếu chống, sợ là bất lợi với chuyện ngài kế vị.”
Sở Ngự Bắc thẳng eo, nhích lại gần phía sau, “Cho dù tôi không có đắc tội ông ta, cũng không thấy được ông ta sẽ đứng ở phía tôi, thay vì lá mặt lá trái, để ông ta bắn tên lén sau lưng tôi, không bằng trực tiếp biến lửa trong tối thành ngoài sáng.”
Tần Hãn nghe anh nói xong, gật gật đầu, “Tôi đã hiểu ý của tiên sinh, chỉ là ngài và Minh Tiểu Thư…… Tần Hãn cảm thấy nếu ngài làm con rể ông ta, cục diện này sẽ đảo ngược.”