Editor: May
Phần lớn đàn ông hút thuốc đều sẽ cho người ta một loại cảm giác rất lưu manh, mà cảm giác Sở Ngự Bắc cho người ta lại rất ưu nhã, một người, một điếu thuốc, đã là một phong cảnh mê người.
Một điếu cháy hết, cửa lớn thang máy bãi đỗ xe “đinh” mở ra.
Tình Không là do vài người áo đen mang đến đây, Sở Ngự Bắc nhìn nhìn sau lưng cô, thật đáng tiếc, lại không có phát hiện thân ảnh của Lý Mục Thành.
Tình Không liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông tuyệt sắc dựa ở đầu xe, mắt sáng ngời nháy mắt thần thái bay cao.
Tâm hơi trầm xuống của Sở Ngự Bắc, lúc nhìn thấy đôi mắt to sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, không khỏi ổn định lại.
Nếu cô muốn đào tẩu, không phải là ánh mắt này.
Anh giơ tay, vẫy lui trái phải, nhìn như không chút để ý tiến lên, không nói hai lời kéo tay Tình Không qua liền nhét vào ghế lái phụ.
Tình Không tùy ý động tác của anh, tầm mắt vẫn luyến tiếc rời khỏi mặt nghiêng hoàn mỹ của anh, luôn cảm thấy nhìn ít một chút, liền ít đi một cái liếc mắt.
Cô không biết chính mình còn có thể nhìn anh bao nhiêu lần.
Người đàn ông mím môi mỏng thành một đường thẳng tắp, không nói lời nào, động tác nhìn như thô lỗ, lại cẩn thận sau khi giúp cô cài dây an toàn, mới phát động xe.
Lúc này phản xạ hình cung của Tình Không mới sống lại đây, kéo kéo dây an toàn trên người, “Tôi tạm thời không thể rời khỏi bệnh viện, chúng ta đi nơi nào?”
Người đàn ông vẫn không nói gì, anh đang tự mình điều tiết, lúc nghe được thím Lý nói chính cô lái xe đi, anh sợ cô xảy ra chuyện gì, lúc nghe được cô trốn chạy cùng Lý Mục Thành, anh đến tâm giết người cũng có rồi……
Ảnh hưởng của cô gái nhỏ này với anh quá lớn, đây cũng không phải là một chuyện tốt, từ nhìn thuận mắt đến để ở trong lòng, những trải qua trong đó, đại khái cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu.
“Sở Ngự Bắc, Lão Lộ bị bệnh, đang nằm viện, tôi phải trông chừng ông ấy.” Tình Không biết vì sao anh sinh khí, tận lực nói đến nhẹ nhàng một chút, không cho anh nhìn ra sơ hở.
“Em đến bằng lái cũng không có, em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Có việc vì sao không tìm tôi, vì sao không tìm Tần Hãn!”