Editor: May
Một tên đàn em khác nhìn thấy lão đại của mình bị chặn họng, nhanh chóng nghĩ nói ra miệng, “Đại ca, nói nhảm với cô ta nhiều như vậy làm cái gì, còn không phải là một nhà vệ sinh công cộng ngàn người gối thôi ư, đi qua rồi chính là, sau khi lão bản nếm thức ăn tươi, nói không chừng liền đến phiên chúng ta.”
Nói xong, mắt đáng khinh kia còn không ngừng liếc nhìn lên người Tình Không, đến Diệp Nam Sanh cũng không có buông tha.
“Mẹ nuôi, ngàn người gối là cái gì?” Lộ Bảo Bối là đứa bé nhìn quen trường hợp lớn, nhìn thấy người xa lạ xâm nhập như thế ngược lại cũng không sợ, chỉ là rất hiếu kì.
Tình Không híp híp mắt, không nghĩ tới thủ hạ người đầu tư lại là là tố chất này, trước mặt trẻ con, lại nói lời khó nghe như vậy, có thể thấy được chủ nhân cũng không tốt đến đâu.
“Chó sủa thôi, không cần phải xen vào.” Diệp Nam Sanh cũng lạnh mặt nhìn bọn họ, trở về một câu.
“Mày - xú đàn bà kia……” Một tên đàn em khác nói xong liền muốn xông lên đi đánh Diệp Nam Sanh.
Bị người đàn ông được gọi là “Đại ca” kia giữ chặt, “Đừng xúc động, là người phụ nữ của Mặc Thiếu.”
Diệp Nam Sanh vừa nghe, vui vẻ, mắt lấp lánh tỏa sáng mà nhìn chằm chằm người ta, “Di, anh đang nói tôi sao? Nha, xưng hô này tôi thích, muốn ngồi xuống ăn một chút không?”
Tình Không dở khóc dở cười, tính tình này của Diệp Nam Sanh, người hiểu sẽ bị cô tức chết, người không hiểu sẽ bị cô hù chết.
Quả nhiên liền nhìn thấy đám vệ sĩ kia vẻ mặt táo bón.
Lúc này, Tình Không đã gọi thông số di động của Vạn Lợi Đạt, “Lão đại, bộ phim kia tôi không nhận.”
Đầu kia điện thoại quả nhiên Vạn Lợi Đạt đang ăn cơm ở phòng bao, nghe được lời nói của Tình Không, theo bản năng mà nhìn xem người đầu tư đối diện.
“Vì sao?”
“Tố chất thủ hạ người đầu tư quá thấp, tôi thấy ông ta cũng không tốt đến đâu, cho nên tôi không nhận.”
Vạn Lợi Đạt lập tức dở khóc dở cười, “Xảy ra chuyện gì? Em ở nơi nào?”