Editor: May
Diệp Nam Sanh giơ lên ngón tay cái với Tình Không, “Lộ Lộ, thật đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác a, cậu quá lợi hại, nhấn like một cái.”
Hiện tại Tình Không chỉnh khí tràng của một nữ vương, dễ như trở bàn tay là có thể trấn áp loại tràng diện này.
“Một bữa ăn sáng, mấy năm nay tốt xấu gì chị cũng là nhìn quen trường hợp lớn.”
Diệp Nam Sanh lại giơ ngón tay cái lên lần nữa.
Lộ Bảo Bối cũng giơ ngón tay cái lên theo, không ngừng gật đầu, “Đúng đúng, Lộ Lộ nhà chúng ta thật là lợi hại.”
……
Ăn xong lẩu, đã là hơn chín giờ tối.
Lộ Bảo Bối ăn đến bụng tròn xoe, yêu cầu tản bộ tiêu thực, Tình Không và Diệp Nam Sanh đành phải mang theo bé vòng một đường xa đi bãi đỗ xe.
Một đoạn ngắn trong đó là đường nhỏ ngoài công viên, dân cư thưa thớt, bóng cây lay động, đèn đường tối tăm, thoạt nhìn đáng sợ.
Diệp Nam Sanh xoa xoa hai tay nổi da gà, “Lộ Lộ, chúng ta đừng đi nơi này đi, thật đáng sợ a.”
Tình Không nhíu nhíu mày đẹp, thật ra cô cũng có loại cảm giác này, tựa hồ không an toàn lắm.
“Chúng ta trở về đi thôi, đi đến bãi đỗ xe cũng không sai biệt lắm.”
Lộ Bảo Bối không có ý thức được nguy hiểm, còn có hai người lớn ở đây, bé ngược lại rất hưng phấn, “Lộ Lộ, mẹ nuôi, chúng ta đi thám hiểm được không? Con là nam tử hán, có thể bảo hộ hai vị nữ sĩ nga.”
Tiểu gia hỏa nói xong còn vỗ vỗ bộ ngực nhỏ.
Tình Không đang muốn nói gì, chỉ thấy mấy thân ảnh màu đen đi ra từ chỗ âm u, nhìn dáng vẻ, người tới không có ý tốt.
Tình Không và Diệp Nam Sanh đều theo bản năng mà bảo hộ Lộ Bảo Bối ở sau người.
Đợi cho bọn họ đến gần, Tình Không thấy rõ ràng bộ dángbọn họ, đúng là mấy vệ sĩ vừa rồi ở trong phòng bao kia.
Tình Không híp híp mắt, dặn dò Diệp Nam Sanh, “Tớ kéo bọn họ, cậu dẫn Lộ Bảo Bối đi về phía địa phương nhiều người, tìm người tiếp viện.”