Editor: May
Anh thay đổi phương hướng, đối diện với một tầng còn sáng đèn của Tang Lãng Các kia, lại gọi một dãy số ra ngoài.
“Phái người nhìn chằm chằm cửa Tang Lãng Các, phát hiện Lộ Tình Không có dấu hiệu chạy trốn, mặc kệ là phương pháp gì, ngăn lại cho tôi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Ngự Bắc nhìn chằm chằm vào Tang Lãng Các đang sáng kia một chút, trước sau đều không thả lỏng tâm, tựa hồ có một chút cảm giác kiên định.
Lúc trở lại 1808 hải cảnh hào đình, Sở Ngự Bắc phát hiện, cửa sổ ngủ phòng lại đối diện ban công 1606 Tang Lãng Các.
Anh cầm gối đầu, lót sau đầu, vẫn mặc quần ào mà ngủ, hơn 1500 đêm mất ngủ, tối nay, dưới ánh trăng, say sưa đi vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc dậy, đã là 6 giờ sáng, Sở Ngự Bắc gần như là không cần suy nghĩ một giây nào, liền bắn dậy từ trên giường.
Đối diện một mảnh đen nhánh, anh loạng choạng chạy đến bên cửa sổ, nỗ lực thấy rõ 1606 đối diện, lại không cẩn thận chạm rớt sách trên kệ sách.
Đèn đối diện đã tối sầm xuống, mơ hồ chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng đèn đêm mờ nhạt, di động cũng cũng không có vang qua, anh thở ra một hơi, người còn ở đây.
Lúc quay đầu lại nhặt đồ vật trên đất lên, một tấm thẻ màu đen quen thuộc ánh vào mi mắt, bên cạnh còn có một phong thơ, thể chữ xinh đẹp viết năm chữ “Sở Ngự Bắc thân khải”.
Sở Ngự Bắc ước chừng sửng sốt vài giây, sau khi Tình Không đi rồi, tất cả đồ vật trong phòng này anh đều không có động quá, bao gồm cả quyển sách.
Nếu không phải không cẩn thận đụng tới trên mặt đất, đến bây giờ anh còn chưa có phát hiện.
Anh nhíu mày lại, cầm đồ lên.
Trách không được ghi chép một lần tiêu phí thẻ phụ cũng không có, anh cho rằng cô sợ bị anh truy tung đến.
Mỗi năm anh còn chuyển cho thẻ phụ của cô một ngàn vạn tiền mặt vào, xem ra cô cũng là sẽ không dùng.
Sở Ngự Bắc đặt thẻ tới một bên, bắt đầu mở phong thư vốn nên xem vào bốn năm trước ra.