Editor: May
Cô dứt khoát nằm ngửa ở trên thân xe, bàn tay trắng nửa che mắt, nhìn phía chân trời xa xa, đều nói thời buổi rối loạn, mà mỗi lần khi cô gặp phải khốn cảnh trọng đại đều là giữa hè.
Cô chán ghét giữa hè.
“Sở Ngự Bắc, thả em rời khỏi Bắc Thần Quốc, chăm sóc tốt Lộ Bảo Bối, xử lý chuyện xong, em liền sẽ trở về, có thể không?”
Sở Ngự Bắc dùng sức kéo một cái, mang theo Tình Không lên, một tay giam cầm sau đầu cô, lại bắt đầu điên cuồng mà hôn cô, anh không nghe được cô nói hai chữ “Rời đi”.
Nếu cô lại đi bốn năm nữa, anh nhất định sẽ nổi điên.
“Sau này còn dám nói hai chữ rời đi, anh trực tiếp làm em!”
Người đàn ông nhìn xuống từ trên cao, ánh mặt trời cực nóng nướng phơi ở trên người bọn họ, lúc nói những lời này lại không mang theo nửa điểm độ ấm.
Người đàn ông nói xong, tay lần thứ hai giữ cằm Tình Không, lại hôn lên.
Đường cao tốc không có một bóng người, nam nữ ôm hôn điên cuồng, không thấy mặt trời, điên cuồng tựa như không có ngày mai.
Tâm Tình Không tác động linh hồn đều đang run rẩy.
Cũng không biết qua bao lâu, Tình Không cảm thấy chính mình sắp bị mặt trời nướng khô, Sở Ngự Bắc vẫn là không chịu buông chính mình ra.
Tình Không đành phải dùng sức đẩy anh, nhưng sức lực Sở Ngự Bắc quá lớn, Tình Không chỉ có thể đẩy người ra một chút, há to miệng thở hổn hển.
Cảm giác ôm hôn đổ mồ hôi đầm đìa ở trên đường cao tốc, không dễ chịu.
Đôi tay Sở Ngự Bắc chống ở phía trên cô, trán mồ hôi ướt nhẹp nhỏ giọt ở trên má Tình Không.
Tinh thần Tình Không lắc lư, liếm liếm cánh môi khô khốc, “Dậy, em nóng.”
Trong lòng Sở Ngự Bắc vừa động, cúi đầu hôn hôn cô, “Còn đi hay không?”
Tình Không biết, nếu bốn năm trước không phải cô làm người hôn mê, sẽ hoàn toàn không đi được, càng không cần phải nói hiện tại.
Tình Không thuận khí, giơ tay gõ nhẹ một chút ở chỗ huyệt vị cổ tay Sở Ngự Bắc.