Editor: May
Thím Lý đã sớm nhận được điện thoại của Tần Hãn, chuẩn bị bữa tối phong phú.
“Anh dẫn tôi trở về nơi này làm gì?”
Sở Ngự Bắc tiện tay đưa áo khoác cho người hầu một bên, ngồi xuống ở chủ vị, cằm nâng nâng về phía vị trí bên cạnh anh, “Ngồi xuống ăn cơm.”
Lộ Tình Không, “……”
Cho nên, phó tổng thống đại nhân mang cô trở về chính là vì mời cô ăn cơm sao?
Thật ra, cô còn rất tưởng niệm đồ ăn thím Lý làm đấy.
Tình Không cũng là cực kỳ đói, vừa ăn cơm vừa khen ngợi tay nghề thím Lý, bình luận đồ ăn nào ăn ngon một chút, chọc cho Sở Ngự Bắc liên tục ghé mắt.
Từ nhỏ đến lớn anh được giáo dục đều là lúc ăn và ngủ không nói chuyện, cho dù là người cả gia đình ăn cơm, cũng đều sẽ không phát ra bao nhiêu âm thanh.
Âm thanh một mình cô nhóc này ngược lại còn ồn hơn một phòng người ăn cơm.
“Em không có học quá cơ bản lễ nghi sao?”
Ở sau khi tay Tình Không cầm lấy một cái chân gà, Sở Ngự Bắc nhịn không được mở miệng nói.
Thật ra tướng ăn của cô rất hào phóng, tay cầm chân gà cũng là cái miệng nhỏ mở ra ăn, mắt híp lại, nhìn liền có thể làm người muốn ăn hơn.
Không biết có phải do anh cực ít ăn cơm cùng bàn với con gái hay không, hoặc là chưa từng chú ý qua dáng vẻ con gái, nhưng anh thật đúng là chưa gặp qua cô gái nào tay không cầm chân gà ăn, đến đàn ông cũng chưa từng thấy qua.
“Chân gà phải ăn như thế mới ăn ngon, dao nĩa cắt ra liền không phải hương vị đó.” Tình Không nói, lại cắn một ngụm.
Sở Ngự Bắc nhìn bộ dáng môi anh đào nhỏ kia nuốt đồ ăn, không khỏi có chút khô nóng, hầu kết giật giật.
Tình Không cho rằng anh là nhìn chằm chằm chân gà của mình, dứt khoát đưa tới trước mặt anh, “Anh muốn cắn một ngụm không?”
Sở Ngự Bắc tự nhiên không có động, ghét bỏ mà nhìn tay cô.
Cô lại rụt trở về, “Anh không ăn tôi ăn, ăn rất ngon.”
Cô thiếu chút nữa quên mất gia hỏa này có thói quen sạch sẽ, sao sẽ ăn đồ người khác đã cắn qua chứ.
Ngược lại Tiểu Thất đại gia vẫn luôn vây quanh ở bên người Lộ Tình Không, mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào chân gà trong tay cô, bên miệng còn có chỉ bạc khả nghi, sau cùng thật sự nhịn không được, liền dùng khoang bụng “Ô ô……” Vài tiếng.
Tình Không không nghĩ tới nó lập tức cách chính mình gần như thế, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó thấy nó nhìn chằm chằm chân gà, dứt khoát lớn mật mà đưa tới bên miệng nó, “Tiểu Thất đại gia, mày muốn ăn sao?”
Tiếng ô của Tiểu Thất đại gia càng lớn hơn một chút, thậm chí nước miếng đều trực tiếp nhỏ tới trên mặt đất rồi.
Tình Không nhìn cảm thấy buồn cười, ngược lại không nhìn ra nó là đồ tham ăn a.
Cô lại đưa chân gà trong tay về phía trước, Tiểu Thất quay đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn chằm chằm Sở Ngự Bắc.