Editor: May
Anh hẳn là rất được phụ nữ thích đi?
Rốt cuộc cô nhóc này là không thích anh, hay là không dám thích anh?
Cuối cùng ngồi xuống, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, tiện tay kéo người đến trên đùi của mình.
Tình Không thét kinh hãi một tiếng, người đã tới trên đùi anh rồi, bóng ma tối hôm qua còn chưa có tan đi, hiện tại cảm giác càng rõ ràng.
Đầu quả tim của cô lại bắt đầu run rẩy.
“Động thủ đi.”
Sau khi đỡ tốt cô, người đàn ông ngồi thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại khôi phục bề ngoài hờ hững trước sau như một, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Tâm thần Tình Không ổn định rồi, ngón tay lại run rẩy đến lợi hại, cô xoay thân mình qua, lại không thế nào thuận tay.
“Như vậy không thuận tay, tôi vẫn là đứng lên đi.”
Sở Ngự Bắc xốc mắt liếc nhìn cô một cái, tầm mắt lại thu trở về.
Tình Không sờ không được ý tứ của anh, vẫn là xuống khỏi đùi anh, kéo ghế dựa một bên qua ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận giúp anh đeo caravat.
Hương thơm tiến vào mũi, tầm mắt Sở Ngự Bắc vẫn luôn ở trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, lông mi của cô thực dày, lúc chớp mắt giống một cánh quạt lay động, càng như là quạt ở trong lòng của anh.
Đầu quả tim của anh đã hơi phát ngứa.
“Được.”
Tình Không cũng coi như là có kinh nghiệm, ở lúc cô còn nhỏ, Lộ Viễn Kiều thích mặc tây trang, từ nhỏ cô đã được ông huấn luyện rất khá.
Nhưng lúc này đây, tay run đến thật sự là lợi hại, ước chừng mất năm sáu phút, mới thắt tốt cà vạt.
Đột nhiên nhanh trí, tay Sở Ngự Bắc giữ sau đầu cô, nhẹ nhàng hôn một chút liền buông ra, nói câu, “Sau này đây là công việc là của cô.”
Rồi mới lại khôi phục bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc kia, cằm nâng nâng về phía đồ ăn trên bàn cơm, “Ăn bữa sáng.”
Tình Không bị lời vừa rồi của anh hù đến sửng sốt.
Cảm giác thật giống như tối hôm qua chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Bọn họ lại về bộ dáng lúc đầu quen biết, đây rốt cuộc là tình huống gì a?
Tình Không hô hấp một hơi thật sâu, nói, “Sau này tôi trọ ở trường, sợ là không có cách nào giúp anh.”
Sở Ngự Bắc ưu nhã cắn sandwich, sau khi đồ ăn nuốt xuống mới mở miệng nói, “Sau này cô ở nơi này, tan học sớm muộn gì cũng sẽ có người đón đưa, toàn bộ những công việc lung tung rối loạn kia đều bỏ hết cho tôi.”
Ngữ khí nói chuyện của anh là nhất quán không mang theo độ ấm.
Tình Không buông đũa trong tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh, “Vậy sau này tôi cụ thể phải làm cái gì?”