Nhưng từ biểu hiện cho thấy, Kỳ Vô Cực này trên người chắc chắn còn rất nhiều bảo vật kinh thiên động địa, một thanh kiếm cùng một cái khiên cũng chỉ là chút đồ chơi mà thôi.
Tống Phong vừa rồi thậm chí còn định mở miệng đòi cái la bàn.
Nhưng có điều thứ bảo vật kia khá tà môn, Tống Phong cũng không biết cách kích hoạt sử dụng, mà lại nhìn bộ dáng của Kỳ Vô Cực phỏng chừng nếu như Tống Phong mở miệng đòi la bàn kỳ lạ nọ, có lẽ sẽ có năm thành Kỳ Vô Cực cuối cùng cũng sẽ đưa ra.
Nhưng điều đó sẽ giống như cọng rơm đè chết lạc đà, chắc chắn Kỳ Vô Cực sẽ xem Tống Phong hắn là tử thù, tìm mọi cách báo thù.
Với năng lực của Mặc lão nhân, chưa biết chừng sẽ có cách nắm đuôi Tống Phong kéo ra.
Vì vậy mà Tống Phong cũng biết điểm đến là dừng, vội vàng bỏ đi.
Giờ phút này, Tống Phong bình tĩnh, lấy ra một viên đan dược cùng mấy viên linh thạch bắt đầu bổ sung linh lực tiêu hao.
Thân ảnh của hắn cũng đã trở lại hình dáng ban đầu.
Giờ phút này, nếu là gặp lại Kỳ Vô Cực, hẳn là y cũng sẽ không nhận ra Tống Phong chính là người họ Uông mà y thống hận nhất.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân Tống Phong truyền đến từng hồi rung động.
Ban đầu cực kỳ nhỏ bé rất mờ nhạt, nhưng qua thời gian, chấn động này càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Cùng lúc này, cách Tống Phong không xa, có hai thiếu nữ sắc mặt tái nhợt đang cực tốc phi hành.
Cũng không biết ở sau lưng bọn hó có thứ gì mà hai thiếu nữ này vừa chạy, vừa ngoái đầu lại nhìn xem, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.
“Hai vị sư muội, đi đâu mà vội vàng quá vậy?”
Đột nhiên, từ dưới mặt đất phía trước có hai đạo hào quang bay lên đón đầu hai thiếu nữ.
Khi cách hai thiếu nữ chừng trăm thước thì mới hiển lộ thân hình là một nữ tu sĩ của Bách Hoan Cung và một thanh niên đệ tử Huyết Sát Tông.
Hai thiếu nữ nhìn thấy hai người trước mặt ăn mặc y phục của Bách Hoan Cung và Huyết Sát Tông thì sắc mặt thay đổi.
Vạn Hoa Cốc bọn họ trước nay đối với người của Bách Hoan Cung đều như nước với lửa.
Một trong hai thiếu nữ của Vạn Hoa Cốc có vẻ lớn tuổi hơn tiến tới chắp tay:
“Hai vị, chúng ta đang có việc gấp, mong hai vị tránh đường cho.”
“Cáp cáp, hai vị sư muội không cần phải gấp.
Chúng ta ở bên dưới tự mở một cái động phủ nho nhỏ, chi bằng hai vị nể mặt, dời gót đến ngồi chơi đôi chút, có được hay không?” Nữ tử Bách Hoan Cung sắc mặt lơ lễnh cười.
Mà gã đệ tử Huyết Sát Tông kế bên thì dường như là bị bỏ bùa, ánh mắt mê đắm nhìn nữ tử Bách Hoan Cung ngây ngất không rời.
Thấy cảnh này, thiếu nữ đệ tử Vạn Hoa Cốc sắc mặt trầm xuống, nhịn không được quát lớn:
“Tiện nhân, mau tránh đường.
Chậm chút nữa ai cũng rời đi không được!”
Nói xong, liền kéo vị sư muội của Vạn Hoa Cốc muốn chạy.
Nữ tử Bách Hoan Cung sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, đang muốn nói gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Một ánh nhìn này, sắc mặt nàng liền trắng bệch không còn chút máu.
Chỉ thấy nơi đó, không biết bao nhiêu hồn ảnh mờ mờ ảo ảo đang rầm rầm như một đội quân chạy tới.
Những thân ảnh này có đứt đầu, có cụt tay mất chân, nhưng tất cả đều như một làn khói mờ đục cùng nhau đuổi tới.
Thoáng cảm nhận khí tức của đội quân này, da đầu của nữ tử Bách Hoan Cung tê dại, hét ầm lên:
“Tiện nhân, rốt cuộc các ngươi đã trêu chọc thứ gì.”
Vừa hét, nàng cũng mặc kệ mọi thứ, xoay người liền thi triển tốc độ cao nhất không nói hai lời bỏ chạy khỏi nơi này.
Mà gã đệ tử của Huyết Sát Tông thì dường như thần trí không được tỉnh táo, lúc này ngẩn ra đứng yên tại chỗ.
Tống Phong đang ở trong động phủ, bất ngờ nghe tiếng rầm rầm, liền rời khỏi động phủ, chân đạp phi kiếm bay lên không trung để xem xét.
Đột nhiên, hai mắt hắn trợn to, không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.
Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời nơi này đồng loạt có vô số đạo thân ảnh cắn răng bỏ chạy.
Tống Phong cũng không biết, tình huống này hiện tại đang phát sinh khắp nơi bên trong Cổ Chiến Trường.
Từng đoàn hồn ảnh như bị thứ gì đó kích thích, lần lượt đuổi theo bất cứ tu sĩ nào để lộ khí tức của mình.
Có rất nhiều tu sĩ không phản ứng kịp, bị đoàn hồn ảnh thôn phệ, một tiếng hét thảm liền biến mất.
Tống Phong mặc dù không biết thứ hồn ảnh kia là gì, nhưng số lượng nhiều đến mức làm người ta tê cả da đầu.
Mà hắn chỉ từ phía thật xa cảm nhận một chút, cũng phát hiện những hồn ảnh này khí tức cực kỳ âm trầm, áp lực cực kỳ kinh khủng.
Loại áp lực sợ hãi này là đến từ linh hồn.
Tống Phong chỉ cần nhìn đến những hồn ảnh này từ phía xa xa, đã cảm giác như có một luồng khí lạnh xộc từ gót chân lên thẳng đỉnh đầu, khiến hắn không dám quay lại nhìn lần thứ hai mà cực tốc bỏ chạy.
Mà thông qua lần bỏ chạy này, Tống Phong mới biết nguyên lai khu vực này cũng có không ít tu sĩ cũng cùng bỏ chạy với hắn.
Qua không biết bao lâu, Tống Phong mới cảm giác đám hồn ảnh phía sau lưng hình như đã đổi hướng, liền thở phào một hơi sau đó giảm tốc độ lại.
Đột nhiên, ánh mắt Tống Phong bị một thân ảnh thu hút.
Người này mặc một bộ bạch y, eo thon dáng ngọc,tóc đen tùy ý buông dài, gương mặt nhợt nhạt nhưng xinh đẹp tuyệt mỹ.
Chính là vị nữ đệ tử của Mặc lão.
Tống Phong nhìn thấy bên cạnh này còn có một nhóm nam tu của Linh Hư Tông lẫn Thiên Kiếm Tông, Bá Đao Môn cùng nhau lẽo đẽo bay theo sau.
Cảnh tượng này cực kỳ giống một đám ong mật bu quanh một đóa hoa, con nào cũng muốn đưa cây kim của mình đâm thật sâu vào đóa hoa để thỏa mãn tâm linh.
Nhưng đóa hoa thì nhìn qua mềm yếu nhưng lại cực kỳ khó giải quyết, cứ õng à õng ẹo đung đưa theo gió phát tán mùi thơm nhưng lại không cho bất cứ con ong nào đâm kim vào người mình.
Đám người kia dường như cũng nhìn thấy Tống Phong, nhất là nữ tử nọ sau khi thấy Tống Phong thì liếc mắt một cái, sóng mắt long lanh như có một loại mê lực nào đó đánh tới khiến tâm thần Tống Phong khẽ rung động.
Tuy nhiên, từ mảnh vỡ thần bí trên người lại truyền tới một cỗ thanh lương khí tức giúp Tống Phong ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, âm thầm đề cao cảnh giác.
Nữ tử kia ‘Di’ một tiếng, có vẻ ngạc nhiên, đưa tay lên xoa cằm nhìn Tống Phong nghiền ngẫm.
Mà động tác cùng chút lời nói này rơi vào mắt đám ong mật đang vo ve bu quanh người nàng, liền có vẻ như bị người khác khinh bạc vô lễ.
Cả đám lúc này ánh mắt nhìn tới Tống Phong mang theo vẻ tức giận.
Một người trong đó là đệ tử Thiên Kiếm Tông liền ‘Bá’ một tiếng bay tới, quát:
“Đứng lại, ngươi đi đâu đó?”
Tống Phong bị tiếng quát này làm ngưng lại thân hình, bật cười hỏi lại:
“Nơi này là Thiên Kiếm Tông địa bàn?”
“Tất nhiên không phải.” Người kia đáp.
“Nếu vậy, tại hạ đi đâu làm gì có cần phải trình báo với các hạ hay sao?” Tống Phong ánh mắt nhìn người này như nhìn một tên ngốc, đáp.
Trong lòng thì thầm nghĩ có lẽ đám ong này đã bị bông hoa kia mê hoặc đến mất trí rồi đi.
Còn nói cái gì ‘Thiết huyết Kiếm Tông, lãnh huyết Bá Đao.’ Xem ra đều là tuổi trẻ chưa trải sự đời, trầm mê nữ sắc a..